Đoàn người đi bên ngoài bìa rừng tiếp tục lên đường, khu rừng trải dài cả nữa Tây đại lục, đi đến khi trời sụp tối, tiếng quái thú vang vọng bên trong khu rừng thì mới ngừng lại mà nghỉ ngơi.
Ba nhóm người chia nhau dựng lều, số người đông nhất là nhóm của Bara Ly vì vậy bọn họ dựng lên bốn cái lều, Bara Ly sử dụng một cái, nhóm cận vệ thân tín của anh sẽ dùng một cái còn lại để binh sĩ tự chia nhau mà sử dụng.
Nhóm Arai thì hai cái lều, Arai không phân biệt với binh sĩ mà cùng nhau ngủ cùng bọn họ.
Còn lại nhóm Trần Vũ Phong, nhóm của cậu tổng cộng có tám người, vì vậy dựng hai lều nằm sát bên nhau, cậu cùng hai đứa nhỏ với ông Ađam sẽ ngủ cùng một lều.
Còn lại bốn người Mạnh Kỳ sẽ ngủ cùng một lều.
Sau khi phân chia xong ai náy đều về lều mà đánh một giấc, nhóm binh sĩ của Bara Ly cùng Arai sẽ thay phiên nhau canh gác xung quanh, dù sao hiện tại bọn họ cũng nằm trong địa phận của khu rừng nếu như có thú dữ tấn công thì có thể đưa ra lời cảnh báo kịp thời.
Trần Dương cùng hai đứa nhỏ vào lều trước ông Ađam sau khi nói chuyện cùng Bara Ly cũng nhanh chóng chui vào, ban đêm trong rừng cực kỳ lạnh lẽo, không những vậy lều trại của Arai đem theo cực kỳ mỏng manh không có tác dụng cản trở gió lùa vào, nhóm bọn họ lại không có pháp sư không thể nhờ niệm chú để sưởi ấm, còn nếu dùng dụng cụ thì rất lãng phí.
Nhìn hai đứa nhỏ cùng người ông của mình nằm trên lớp vải mỏng manh Trần Vũ Phong liền không nhịn nổi mà lôi ba bộ chăn mềm của cậu ra rồi trải cho ba người, thật ra cậu vẫn còn dư bên trong túi không gian nhưng nhóm bên Mạnh Kỳ cũng phải chấp nhận sự lạnh lẽo này thì đội trưởng cũng như người thân như cuậ làm sao có thể an nhàn hưởng thụ một mình.
Nhưng hai đứa nhỏ cùng ông Ađam lại có thể, bởi vì cậu đau lòng bọn họ.
Cậu muốn họ nhận lấy những điều tốt nhất khi ở cạnh cậu không chút trừng chờ mà lấy ra cho ba người.
"Anh Phong, sao anh không nằm ạ." Enzo nằm trên chiếc nệm dày cùng cái mềm ấm áp nhưng cô bé lại thấy anh không nằm cùng bọn họ liền tò mò hỏi.
"Anh không lạnh.
Ngoan ngủ đi ngày mai chúng ta phải tiếp tục đi đó." Trần Vũ Phong mỉm cười dịu dàng chọt lấy mũi cô bé rồi nói.
Ông Ađam nhìn cậu đầy bất đắc dĩ nhưng ông cũng không nói gì.
Yuta cũng ngơ ngác nhìn anh sau đó cậu bé hiểu chuyện mà xoay người Enzo lại rồi vụng về vỗ vỗ người cô bé: "Ngủ đi, trễ lắm rồi, anh Phong cũng mệt mỏi rồi."
"Vâng." Enzo tuy không hiểu gì nhưng được Yuta vỗ về cũng ngoan ngoãn mà chìm vào giấc ngủ.
"Ngoan, em cũng ngủ đi." Trần Vũ Phong đau lòng đứa nhỏ hiểu chuyện liền đưa tay xoa nhẹ đầu Yuta rồi nhỏ giọng nói.
Bên trong lều từ từ im