Ngày hôm sau, mặt trời lên cao đến đỉnh, ánh nắng nóng rác chiếu vào da của ba người đang nằm [email protected] trụi giữa thiên nhiên.
Nói là [email protected] trụi thì không đúng lắm, nhưng cũng gần như thế.
Quần áo trên người cả ba đều tơi tả, tóc tai lộn xộn, đôi mắt nhắm nghiền nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó giống như đang rất khó chịu.
Trong rừng tiếng kêu của thú giữ cũng không khiến ba con người đang đuối sức kia thức dậy mà hiện tại chỉ vì cái nóng của mặt trời mà cả ba phải nhăn nhăn nó nhó, mồ hôi đầm đìa, cơ thể nóng rát mà từ từ mở mắt.
Tuy ba người đã chậm rãi mở mắt nhưng vẫn bị ánh sáng mặt trời làm cho đau đớn mà nhanh chóng nhắm lại.
Trần Vũ Phong bởi vì lo lắng cho hai đứa nhỏ nhà mình mà không nằm tiếp để thích ứng, cậu lật người chóng hai tay từ từ đứng dậy, lúc này chỉ dám hở mắt một chút để tìm kiếm xung quanh mà không trực tiếp mở hoan toàn ra.
"Meo.
" Đại Bạch nhìn cậu lắc lắc cái đầu liền cọ vào chân cậu rồi kêu một tiếng, thì ra từ hôm qua đến giờ nó vẫn luôn canh giữ bên người cậu.
Trần Vũ Phong nghe tiếng liền cúi đầu nhìn thấy Đại Bạch liền thở phào, mọi người đều bình an, tốt quá.
"A, cháy da mất thôi.
" Như Yến lúc này hoàn toan thích ứng xong liền không nhịn được mà la lên, cả người bật lên sau đó phóng đến cái cây có tán lá to mà đừng vào để nó che nắng.
"Tơi tả.
" Mạnh Kỳ nhìn xuống người mình liền than thở, quá thảm.
Trần Vũ Phong cũng không mấy để ý đến mình, miễn là mọi người không sao là tốt rồi, nhưng chuyện nào ra chuyện ấy tại sao rừng tán to lại có tê giác chân dài, đây là điều cậu thắc mắt.
"Tại sao các cậu lại gặp nó.
"
Mạnh Kỳ cùng Như Yến nhìn nhau xong lắc đầu thở dài.
"Bọn tôi cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra nữa nè.
"
Sau khi tách ra với cậu, chúng tôi liền bắt đầu tìm kiếm tuy đã biết được đặc điểm của nơi mộc cây Phala nhưng cỏ trong rừng rất dài che lấp hết gần nữa thân cây rất khó để tìm kiếm.
Bởi vì biết khu vực có tán cây to rất dễ xuất hiện những con báo nhảy nên hai người rất cẩn thận mà đi chung với nhau không tách ra tìm kiếm, nhưng bọn họ không ngờ vừa vào trung tâm rừng cây to không sâu thì đụng phải tê qiác chân dài.
Lúc đầu hai người cũng không muốn làm kinh động đến nó cũng như loài thú này rất ít khi chủ động tấn công người, nhưng không biết tại sao lúc này nó đặc biệt nóng nảy, nhìn thấy nó đang nhìn ngó khắp nơi, giống như đang tìm thứ gì đó, trong lúc vô tình hai người bị nó nhìn thấy, nó không nói hai lời liền vọt qua, ánh mắt đầy hung ác như muốn xé xác con mồi vậy.
Hai người bị tình hình đột nhiên xảy ra khiến cho giật mình, nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng, vũ khí vừa xuất hiện liền cầm chặc nó rồi chóng đỡ cái sừng đang đâm tới của nó.
Càng chóng đỡ hai người càng cảm nhận được đây là một sự chiến đấu không công bằng, dù hai người kết hợp đối phó vẫn không cào được dù chỉ là lớp da.
Tring lúc cả hai tuyệt vọng, trơ mắt nhìn tử vong đến gần thì Trần Vũ Phong chạy đến.
Thoát ly cái chết chỉ trong gang tất.
Nghe xong hai người thuật lại Trần Vũ Phong liền trầm ngâm, cảm giác quen thuộc khiến cấu nghi ngờ nhưng lại chẳng nhớ tại sao lại có cảm giác này, nhưng chắc chắn đây không phải ngẫu nhiên mà gặp xui xẻo.
"Sau này chú ý cẩn thận, chắc chắn chuyện này không bình thường.
"
Mạnh Kỳ cũng cảm thấy như thế, luôn cảm thấy có thứ gì đó không đúng.
Như Yến không để tâm mấy ngược lại thứ cô quan tâm hơn là nhiệm vụ của mình, đến giờ vẫn chẳng thấy một mống thảo dược mà họ cần, nghĩ vậy liền nói.
"Vậy làm nhiệm vụ tiếp đi.
"
Mạnh Kỳ