“Đúng rồi Xa, cậu có thấy đứa nhóc nào giống thế này không.
” Trần Vũ Phong lấy tờ giấy nhiệm vụ đưa qua.
Xa nghi hoặc cầm tờ giấy sau đó kinh ngạc nhìn cậu bé trong hình “A, là nhóc này à, nó đang ở trong làng chúng tôi đấy.
”
“Thật sao.
”
“Nhưng tình trạng không quá tốt, dường như nó bị nhiễm độc, dược sư của chúng tôi tuy có thể chữa thương như độc dược thì phải tìm mấy tên Elf mới được.
” Xa thở dài nói tiếp “Dược sư đã cố gắng giữ mạng cho thằng nhóc, chúng tôi đang định đưa thằng bé ra bên ngoài để trị thương thì nghe tin có người rớt xuống đường hầm, khi nghe báo người đó có một tinh linh bên cạnh thì tôi nghĩ ngay đến cậu.
”
Trần Vũ Phong kinh ngạc “Sao lại nghĩ đến tôi.
”
“Cậu quên à, tôi là thú nhân khứu giác rất mạnh, sự mạnh mẽ từ thiên nhiên vờn quanh cậu khiến tôi nghĩ ngay đến Tinh Linh, sau đó hành động che giấu của cậu cùng con thú trắng kia khiến tôi chắc chắn hơn về điều đó.
” Xa cười nói.
Đúng vậy đối với thú nhân thứ có mùi hương mạnh mẽ từ thiên nhiên chỉ có thể là tinh linh, họ sẽ không nghĩ bất kỳ đáp án nào khác.
“Tôi nghe nói Elf cũng thờ phụng thiên nhiên.
”
“Những tên ngạo mạn đó chỉ dựa hơi của tinh linh mà thôi, chúng chẳng bằng được thú nhân bọn tôi.
” Xa hừ lạnh một tiếng.
“A, đến rồi.
” Trần Vũ Phong nhìn thấy lều dựng trước mặt liền ngừng lại cuộc nói chuyện.
“Vũ Phong.
” Như Yến đang quan sát động tỉnh xung quanh thì thấy cậu đi đến liền không nhịn được kêu lên, khi cô thức dậy thì hai người đồng đội chẳng thấy đâu khiến cảm giác bất an cứ dồn dập trong ngực.
“Mọi người dậy hết chưa, tôi có chuyện cần nói.
”
“Hả, hình như chưa.
” Như Yến khó hiểu sau đó lắc đầu, nhưng khi thấy người bên cạnh cậu liền Kinh ngạc “Xa.
”
“Chào, đã lâu không gặp.
” Xa khẽ cười gật đầu.
“Đã lâu không gặp,mà sao anh ở đây.
”
Trần Vũ Phong chen ngang vào nói “Đây là chuyện mà tôi muốn nói, cậu kêu hai người kia dậy đi, Đại Bạch đã đi kiếm Mạnh Kỳ rồi.
”
“Vậy để tôi gọi họ dậy.
” Như Yến nói xong liền chui vào lều của Anna.
Trong lúc chờ đợi Trần Vũ Phong liền ngồi bên đóng lửa đốt hôm qua, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tắt ngủm chỉ để lại một đóng tro tàn.
“Vũ Phong.
” Mạnh Kỳ từ trong những cành cây chạy ra, nhìn thấy cậu liền gọi.
“Chào buổi sáng.
”
Mạnh Kỳ đi đến gần thì thấy kế bên cậu có một chàng trai đang đứng thì bất ngờ nói “Xa.
”
“Xin chào.
” Xa gật đầu chào.
“Ngồi đi, đợi mọi người đông đủ thì tôi sẽ giải thích.
” Trần Vũ Phong kêu Mạnh Kỳ đến bên cạnh.
Đại Bạch dẫn Mạnh Kỳ về sau đó lại chạy vào rừng chơi.
Trần Vũ Phong cũng không lo lắng về nó, dù sao những động vật ở xung quanh đây không thể làm nó bị thương.
Lúc này Anna, Yuta cùng Như Yến đều lần lược ra khỏi lều, sau khi chào hỏi Xa thì bọn họ ngồi vòng quanh lại với nhau.
“Có lẽ hơi khó tin, nhưng tôi vừa tìm ra một truyền thuyết, ngoại trừ tinh linh thì trước mặt chúng ta có thêm một chủng tộc khác đó là thú nhân.
” Trần Vũ Phong chỉ vào Xa nói.
“Thú nhân, Xa là thú nhân.
” Như Yến kinh ngạc nói “Vậy anh có thể biến hình không, giống như giống như nửa người nửa thú hay đại loại vậy đó.
”
“Cô nghỉ nhiều rồi, chúng tôi chỉ có thể hóa thú hoàn toàn hoặc biến thành người hoàn toàn mà thôi.
” Xa nhún vai nói.
“Tiếc thật.
” Như Yến thở dài đầy tiếc nuối.
“Sau khi vô tình rơi xuống đường hầm của thôn bọn họ thì tôi được mời vào thôn, nhưng nghĩ rằng mọi người sẽ lo lắng mà tìm kiếm nên tôi xin phép được dẫn mọi người theo cùng.
” Trần