Em gái Tống Diệp Lỗi thích tên là Lâm Tư Sơn, ngoại hình ngọt ngào đáng yêu, mặc một chiếc váy trắng nhỏ nhắn xinh đẹp, nói mười tám người ta cũng tin.
Tính cách cô đơn thuần, không hề có lòng phòng bị với người ngoài, có suy nghĩ gì cũng thể hiện hết trên mặt, sạch sẽ như một tờ giấy trắng, cực kỳ có khả năng khơi dậy ý muốn bảo hộ của người khác.
Đám nhị thế tổ thân kinh bách chiến, từ lâu đã luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã biết em gái thực sự trong sáng, không phải giả vờ, không khỏi cảm thán gu thẩm mỹ của Tống Diệp Lỗi: "Không ngờ nha, cậu vậy mà lại loại thích loại hình tinh khiết."
Tống Diệp Lỗi đầy vẻ khinh bỉ: "Mấy người thì biết cái gì."
Đây không phải là đơn thuần, mà là tâm địa thiện lương.
Còn nữa, Lâm Tư Sơn không chỉ có một mặt này, cô còn từng luyện võ, mà một khi đụng tới xe đua thì sẽ trở nên mạnh mẽ hiên ngang, hai cảm giác hoàn toàn tương phản va chạm, khỏi nói mê người biết bao nhiêu.
Hắn cảnh cáo: "Chú ý hình tượng một chút, đừng có mà phát rồ lên, nếu ai hại tôi bị trừ điểm ấn tượng, tôi không để yên cho người đó."
Ban công bên ngoài quán bar rộng tầm bốn, năm mét, rào chắn đều được dựng bằng kính, cao một mét rưỡi. Ở ba mét phía bên ngoài còn có một vòng tường kính khác, không có đường để đi qua, dùng để phòng ngừa phát sinh trường hợp bất ngờ.
Trên ban công có bố trí một hàng ghế dài, mỗi ghế đều có mức thu phí tối thiểu, nhưng đám phá gia chi tử này danh bất hư truyền, vừa đến đã bao hết toàn bộ hàng ghế dài, bây giờ Lâm Tư Sơn và đồng nghiệp của cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong số đó, an tĩnh ngắm cảnh uống đồ uống.
Mọi người thấy Tống Diệp Lỗi nói phải đi, vội vàng kéo hắn lại: "Chờ đã, có thể thêm WeChat của đồng nghiệp em gái cậu theo đuổi không?"
Tống Diệp Lỗi trừng mắt: "Không được, người ta là công chức nghiêm túc đàng hoàng, nếu mấy người muốn nói chuyện đứng đắn, được thôi, nhưng nếu chỉ muốn vui đùa một chút thì cút sang một bên cho tôi."
Khi ấy hắn muốn gọi cho Úc Thừa, cũng vì Úc Thừa chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm của người khác, mà đám này lại chẳng ai tử tế. Hắn nói: "Mấy người nghĩ cho kỹ, đó là người bên nhà mẹ đẻ vợ ông đây đấy."
Mọi người vừa nghe liền hết tâm tư.
Một em gái xinh đẹp mà thôi, không đáng vì thế mà đắc tội thái tử gia của Tập đoàn Sơ Húc.
Tống Diệp Lỗi thấy bọn họ ngoan ngoãn, lúc này mới nâng ly rượu bạn thân đưa cho, trở lại bên cạnh Lâm Tư Sơn.
Đồng nghiệp của Lâm Tư Sơn tên là Kỷ Lăng.
Cô mặc một bộ âu phục đen, cả người lạnh như băng, tính cách như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với Lâm Tư Sơn.
Vừa rồi lúc đang nói mấy câu bông đùa về tuổi tác, cô lạnh lùng lên tiếng ứng phó với cả một đám người, kịp thời chạy tới, thấy Tống Diệp Lỗi và Úc Thừa đều không coi đó là sự thật, liền chủ động giúp Lâm Tư Sơn trả lời là 23 tuổi, sau đó cô không rời khỏi Lâm Tư Sơn nữa.
Tống Diệp Lỗi ngồi xuống phía đối diện với bọn họ, nói dối không chớp mắt, cười giải thích: "Hôm nay là sinh nhật của ai đó trong đám bọn họ, đã đến đây từ trước, không ngờ có thể gặp nhau."
Ý là không phải hắn cố ý gọi bạn bè đến "xem người", mà thật sự là trùng hợp, tuy rằng... Úc Thừa tám phần mười là cố ý đến chặn hắn, nhưng không liên quan tới hắn mà!
Lâm Tư Sơn sáng mắt lên: "Tổ chức sinh nhật, vậy hẳn là có bánh kem?"
"..." Tống Diệp Lỗi vẻ mặt tươi cười, "Có, chắc chắn là có."
Hắn vẻ mặt tự nhiên đứng lên, "Tôi đi hỏi bọn họ một chút mấy giờ có bánh kem, xem chúng ta có thể tới kịp không."
Hắn nói xong quay đầu bước đi, định bảo đám kia mau chóng đưa bánh kem tới đây.
Ai ngờ vừa nhấc mắt đã thấy Úc thiếu gia ban nãy còn nói là muốn đi lấy một ly rượu mới mang theo một chiếc bánh kem, cười híp mắt bước tới.
Hắn nhất thời cảm thấy cảm động.
Có một người bạn thân thông minh là trải nghiệm như thế nào?
Chính là, đôi khi dù bạn có bịa ra lời nói dối như thế nào người đó cũng có thể đoán ra được, sau đó giúp bạn che giấu.
Hắn cười nói với Lâm Tư Sơn: "Vừa nhắc tới bánh kem, bánh kem liền đến rồi, để tôi đi lấy cho hai người."
Hắn đi đến cạnh Úc Thừa, thấp giọng nói: "Cậu đúng là bạn chí cốt của tôi."
Úc Thừa cười nói: "Không có gì."
Cậu thấy Tống Diệp Lỗi bưng hai đĩa bánh kem rời đi, chính mình cũng lấy một phần, cười đi tới cạnh Tống Diệp Lỗi ngồi xuống, lễ phép chào hỏi Kỷ Lăng, "Vừa rồi chưa kịp tự giới thiệu bản thân, tôi là bạn cậu ấy, Úc Thừa."
Kỷ Lăng đơn giản nói: "Kỷ Lăng."
Úc Thừa nói: "Thấy hai người thân thiết như thế, ở cùng nhau sao?"
Lâm Tư Sơn cắn thìa gật đầu.
Úc Thừa đánh giá Kỷ Lăng tám phần mười cũng là một yêu nhân, mỉm cười ôn hòa: "Thích thật, mỗi ngày cùng nhau đi làm, cùng nhau dạo chơi, luôn có một người bạn đồng hành."
Tống Diệp Lỗi lén liếc mắt nhìn bạn thân một cái, sau đó không nhịn được lại liếc mắt lần nữa.
Hắn đột nhiên phát hiện, tên chuyên gây tai họa này vừa rời đi một chuyến, cứ như được thuốc tẩy tác dụng mạnh tẩy trắng một lượt, khuy áo sơmi chỉ cởi một chiếc, mấy thứ trên ngón tay được tháo ra, tóc mái cũng buông xuống, dáng vẻ không đứng đắn lập tức bớt đi bảy, tám phần.
Hiện giờ trên người cậu chỉ còn một chút khí vị không đứng đắn, nhưng sức hút lại không giảm bớt chút nào.
Ngược lại, với khuôn mặt kia, cả người cậu toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, ở ngay giữa quý ông lịch lãm và lãng tử hào hoa, cực kỳ có mị lực.
Có gì đó bất thường, chắc chắn là có gì đó bất thường.
Tống Diệp Lỗi hỏi: "Cậu không đi uống rượu với bọn họ sao?"
Úc Thừa nói: "Bọn họ ồn ào quá, vẫn nên trò chuyện với mấy người thì hơn."
Úc thiếu gia có lòng muốn trò chuyện, bầu không khí vĩnh viễn không bao giờ lúng túng, lạnh nhạt như Kỷ Lăng cũng không khỏi nói thêm vài câu.
Mấy người mau chóng nói tới chuyện công việc, Úc Thừa biết hai cô đều là công chức phổ thông, hiếu kỳ nói: "Lần này mấy người cần tuyển bao nhiêu người?"
Kỷ Lăng nói: "Xem tình huống rồi quyết định."
Úc Thừa ồ lên một tiếng: "Có phải cũng tương tự như thi tuyển công chức, nhân viên tạm thời cũng phải tham gia thi và phỏng vấn?"
Kỷ Lăng nói: "Chỉ cần làm một bài kiểm tra, trò chuyện với bên nhân sự hai phút là được."
Úc Thừa suy nghĩ trong lòng, không rõ bài kiểm tra này có tiêu chuẩn gì, cười kéo nhẹ vai Tống Diệp Lỗi: "Người anh em này của tôi định báo danh làm nhân viên tạm thời chỗ các cô, cô xem cậu ấy có hi vọng không?"
Kỷ Lăng quét mắt nhìn Tống Diệp Lỗi, nói: "Xem vận khí."
Úc Thừa cười cười, thấy cô có vẻ không muốn nói nhiều, thức thời chuyển sang chủ đề khác.
Kỷ Lăng và Lâm Tư Sơn ngày mai còn phải đi làm, ở lại thêm nửa tiếng thì phải về nhà. Úc Thừa và Tống Diệp Lỗi đích thân đưa hai cô xuống tầng,