Giữa hai câu Long Dục dừng lại ăn món tráng miệng, thấy người đối diện không hề lộ ra vẻ mặt khó hiểu hay kỳ quái, biết mình đã đoán đúng. Nghĩ tới việc bọn họ bắt tay nhau đào một cái bẫy như thế, cũng muốn mau chóng đưa ra kết luận thay vì lãng phí thời gian chơi trò "Rốt cuộc anh là ai".
Ánh mắt Úc Duyên lạnh đi mấy phần, mà biểu tình vẫn bất biến.
Bọn họ đúng là cố ý.
Manh mối về hai lần tráo đổi quá ít, Tiểu Thừa cảm thấy Yêu Vương có thể thử nghiệm nhảy sông, chắc chắn cũng sẽ suy xét đến khoảng cách năm ngày, vì vậy muốn thăm dò một chút.
Hiện tại đã thử nghiệm xong.
Yêu Vương rất thông minh, hơn nữa như Tiểu Thừa từng nói, tính cách không tốt lắm, là một người cường thế.
Nhưng tính cách không tốt dù sao cũng vẫn khá hơn là ngu xuẩn.
Y lạnh nhạt nói: "Tôi tên là Úc Duyên, là anh cả của Tiểu Thừa, lần trước chúng ta từng gọi điện thoại."
Long Dục nói: "Ồ, là cậu."
Hắn lại ăn một miếng tráng miệng, thấy đĩa mousse xoài vẫn chưa dịch chuyển, liền bưng tới trước mặt mình. Dù sao cũng là dùng để thử hắn, đương nhiên hắn sẽ không khách khí.
Úc Duyên biết khuyên hắn buổi tối không nên ăn quá nhiều đồ ngọt cũng vô dụng, nhẫn nhịn kích động muốn gϊếŧ chết hắn, hỏi: "Chuyện này, anh có ý kiến gì không?"
Long Dục nếm thử mousse xoài, hỏi ngược lại: "Mấy người có ý kiến gì không?"
Úc Duyên nhàn nhạt nói: "Tai bay vạ gió, đây hẳn là thủ đoạn của Yêu giới các người đi?"
Ý là, người bên Yêu giới các anh, nồi của anh.
Long Dục hơi nhíu mày lại, cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy mình rất vô tội, không biết nên tìm ai trút giận, cậu nói thử xem?"
Ý là, chuyện này từ chỗ mấy người bên này gây ra, đừng hòng đội nồi lên đầu tôi.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Một lát sau, biết làm thế chỉ lãng phí thời gian.
Long Dục chuyên tâm sủng ái mousse matcha, chẳng buồn nhấc mí mắt.
Úc Duyên theo dõi hắn, nghĩ thầm rõ ràng là dùng cùng một khuôn mặt, Yêu Vương này thực sự làm cho y nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Nhưng y cũng biết mọi chuyện phải được phân tích từ nguyên nhân, đơn giản thuật lại một lần chuyện Tiểu Thừa gặp phải con mèo đen, muốn nghe thử ý kiến từ chuyên gia, nói: "Ngoại trừ con mèo đen, tạm thời chúng ta không tìm được điểm đáng ngờ nào khác."
Long Dục bật cười một tiếng.
Úc Duyên nói: "Sao?"
Long Dục nói: "Không liên quan tới con mèo đen nhỏ kia, hay trước tiên mấy người nhớ lại xem mình có kẻ thù nào không, hay thân thể em trai mấy người có điểm gì đặc biệt."
Úc Duyên nheo mắt lại: "Có ý gì?"
Long Dục nói: "Đây là một lời nguyền."
Hắn chậm rãi nói: "Thứ như lời nguyền, không phải là tôi cứ vẽ bùa rồi niệm thần chú là có thể khiến cho cậu từ nay gặp xui xẻo, mà tôi phải lấy được vật liệu làm trung gian từ trên người cậu mới được, hiểu không?"
Úc Duyên giật mình trong lòng: "Là gì?"
Long Dục để mousse matcha mới ăn được một nửa qua một bên, đổi sang vị xoài, nói: "Lời nguyền càng cao cấp, vật liệu cần dùng càng quý giá, thứ như lời nguyền linh hồn, thứ cần dùng chính là máu đầu tim của nhau."
Mặt Úc Duyên nhất thời phủ sương lạnh: "Lấy máu đầu tim xong sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Tôi thì không đáng kể, nhưng em trai cậu... Nặng thì chết, nhẹ thì mắc bệnh mấy năm." Long Dục không hề có thành ý an ủi, "Không sao, tôi thấy thân thể cậu ta hiện giờ rất tốt, không chết được đâu."
Úc Duyên nghe ra chuyện gì không đúng lắm: "Ý của anh là nó đã "bệnh" xong rồi?"
Long Dục nói: "Cái này phải hỏi mấy người."
Úc Duyên cau mày: "Nó chỉ từng bị bệnh nặng một lần, vừa ra đời không lâu bị khó thở, phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, ở trong đó năm, sáu ngày, sau này thì không bệnh tật gì nữa."
Tay Long Dục khựng lại, mỉm cười: "Thú vị đấy."
Hắn ném thìa ăn món tráng miệng, lưng tựa vào ghế tựa, "Thay thế bằng máu thông thường cũng được, nhưng người gieo lời nguyền nhất định sẽ phải đánh đổi bằng thứ khác, tình huống cụ thể phải đến tìm kẻ chủ mưu mới có thể nắm rõ."
"Nào, cậu phân tích cho tôi một chút." Hắn nhìn Úc Duyên, cười đến vạn phần thân thiết, "Yêu giới ba mươi năm mở cửa một lần, ba mươi năm, có người thiên tân vạn khổ lấy đến máu đầu tim của tôi, gửi ở Nhân giới suốt mấy năm không dùng, sau đó em trai cậu được sinh ra, có người lấy máu của cậu ta cùng máu của tôi gieo lời nguyền, mà chẳng hiểu vì sao lại không lấy máu trong tim cậu ta, mà lại nguyện ý đáng đổi thứ khác để thúc đẩy việc này, cậu cảm thấy xác xuất để bọn họ lầm người là bao nhiêu?"
Úc Duyên mặt lạnh, không lên tiếng.
Nếu lời của Yêu Vương là thật, thì trong chuyện này Tiểu Thừa không phải là người có thân phận thuần tùy là "người qua đường bị hại" nữa, mà là một quân cờ được sắp đặt cẩn thận bởi một số người, thậm chí quân cờ này còn vô cùng quý giá, vì vậy nên mới có thể đánh đổi với giá đắt như thế.
Long Dục cho y thời gian tiêu hóa, cầm cốc uống một ngụm nước.
Hắn biết trước mắt, theo nhưng những biểu hiện của nhóc con kia, có vẻ như cậu ta rất vô tội và oan uổng.
Nhưng vậy thì sao, chỉ với "máu đầu tim" này, nhóc con kia đừng mơ có thể rửa sạch hiềm nghi với hắn.
Nhưng...
Hắn xoay cốc, tiếp tục nói: "Căn cứ theo miêu tả của cậu, sau khi lời nguyền được hoàn thành thì vẫn luôn đặt trên người em trai cậu, con mèo nhỏ kia theo tới từ bên ngoài, tám phần mười có mưu đồ khác, kết quả không biết vì sao, khi đang tiếp cận em trai cậu thì khởi động lời nguyền, dẫn đến việc kêu thảm thiết chạy trốn, hiện giờ có lẽ là đang ở trong xó xỉnh nào đó dưỡng thương đấy."
Nói cách khác, cho dù chủ mưu sau màn có mục đích gì đi nữa, chí ít thì bây giờ còn chưa đến thời điểm bắt đầu trong kế hoạch ban đầu của bọn họ.
Nhóc con kia đột nhiên không kịp chuẩn bị bất ngờ bị lôi vào, đầu tiên là có tiếp xúc với hắn, hắn có thể kéo người về phe của mình, hoặc là trực tiếp để bọn họ đấu tranh nội bộ.
Vẻ mặt hắn tươi cười: "Mất lòng trước được lòng sau tôi nói rõ luôn, còn nửa tháng nữa sẽ mở cửa, nếu cậu ta thực sự bị người đầu độc rồi làm chuyện gì, tôi sẽ gϊếŧ chết cậu