Chương Vị Niên chuẩn bị tan làm nhưng vẫn còn tới văn phòng Giản Tinh Lai dạo một vòng, sếp của y thật chăm chỉ, đến giờ này vẫn chưa có dấu hiệu tan ca.
Giản Tinh Lai ngẩng đầu liếc thư ký của mình.
Chương Vị Niên vờ vĩnh bảo: “Đến giờ này rồi sếp vẫn chưa về ăn tối ạ?”
Giản Tinh Lai xoay bút, lạnh nhạt bảo: “Cậu ở lại tăng ca cùng tôi à?”
Chương Vị Niên: “Em đi ngay đây! Đi luôn ạ!”
Không phải Giản Tinh Lai thật sự muốn tăng ca, từ khi Diệp Tịch Vụ dọn tới chỗ hắn, giờ tan làm của Giản Tinh Lai đều bất giác sớm hơn lúc trước hơn nửa tiếng, hơi giống kiểu “Trong nhà có người đẹp nên nóng lòng về nhà”.
Sau khi Chương Vị Niên đi, Giản Tinh Lai không có ý định ở lại thêm nữa, hắn lái xe về biệt thự ở Hồ Đông, ngồi dưới hầm để xe một lúc, cuối cùng mới quay lên sân.
Hiếm khi Diệp Tịch Vụ không ở trong nhà kính trồng hoa.
Giản Tinh Lai đứng bên kia bãi cỏ, nhìn chiếc xích đu lẻ loi bên ngoài nhà kính trồng hoa hồi lâu.
Đôi khi hắn chợt có những suy nghĩ hoang đường, thậm chí còn nực cười, chẳng hạn như nếu Diệp Tịch Vụ là phụ nữ thì sẽ thế nào.
Có lẽ hắn sẽ không bài xích tình yêu và hôn nhân đến vậy, hắn cũng sẽ không kết hôn vì lợi ích, hắn có thể cưới Diệp Tịch Vụ, không cần cảm thấy việc ỷ lại đối phương có vấn đề gì, dục vọng kiểm soát và độc chiếm dường như cũng thành lẽ đương nhiên, đợi tới khi sinh một đứa mười tám mười chín tuổi đầu thì cả đời này Diệp Tịch Vụ sẽ không, không thể nào rời khỏi hắn được.
Nhưng Diệp Tịch Vụ là đàn ông.
Giản Tinh Lai không cảm thấy đối phương là đàn ông có gì không tốt nhưng hắn mãi vẫn không có lý do thích hợp để trói buộc đối phương bên cạnh lâu thật lâu.
Nếu lòng người tựa hoang mạc thì Diệp Tịch Vụ đã gieo vào nơi ấy một giấc mộng phồn hoa như gấm.
Cửa sổ sát đất trong biệt thự quanh năm kéo rèm, Giản Tinh Lai đứng trong sân một lúc mới xoay người chuẩn bị vào nhà, ngay khoảnh khắc hắn quay đầu, rèm cửa bỗng bị người kéo ra từ bên trong.
Diệp Tịch Vụ đứng trong nhà nơi ánh đèn sáng rọi nhìn ra.
Rõ ràng cả hai đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, cứ như vậy bất ngờ nhìn thấy đối phương quá nhanh nên hơi sững sờ chôn chân tại chỗ nhìn nhau qua tấm cửa kính sát đất.
Diệp Tịch Vụ hành động trước, chẳng rõ có phải quá kinh ngạc không mà đã quên tình cảnh của mình, biểu cảm vội vã chào đón, không để ý đi về phía trước, mở miệng, cái trán “cốp” một cái đập vào cửa kính.
Giản Tinh Lai: “…”
Cái đụng đầu này không hề nhẹ, ở ngoài còn nghe được rõ ràng, Diệp Tịch Vụ ôm trán, đau đến nỗi nhắm cả mắt lại, chầm chậm ngồi xuống nhưng hình như anh lại lo Giản Tinh Lai đi mất nên một tay chống vào cửa, dựa cái trán bị đụng đỏ vào lần nữa.
Giản Tinh Lai không đi, hắn tiến về phía trước vài bước, cách một tấm kính lẳng lặng nhìn Diệp Tịch Vụ.
“?” Diệp Tịch Vụ làm khẩu hình miệng, “Sao cậu không vào?”
Giản Tinh Lai không lên tiếng.
Hắn bỗng vươn tay, dán lên phía ngoài tấm kính, ngay trước trán Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ mù mờ nhìn hắn.
Lòng bàn tay Giản Tinh Lai cách kính vuốt nhẹ đôi cái, sau đó tới gần khẽ khàng thổi một hơi, lại vuốt nhẹ mấy cái xoá sạch lớp sương đi.
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai làm một khẩu hình miệng rõ ràng, hắn hỏi anh: “Còn đau không?”
Diệp Tịch Vụ ngồi trên sô pha phòng khách, trán anh bị đụng hơi mạnh, một lúc sau vẫn còn sưng nhưng không thể trách kính nhà người ta dày được nên chỉ đành mất tự nhiên đợi Giản Tinh Lai mang hộp thuốc tới.
Giản Tinh Lai hoàn toàn không ý thức được mình vừa làm một hành động chọc ghẹo trái tim người ta nên vẫn ngồi đối diện Diệp Tịch Vụ đổ dầu hoa hồng như chẳng có gì xảy ra.
dầu hồng hoaDầu hoa hồng là cái này chứ không phải tinh dầu hoa hồng đâu
Diệp Tịch Vụ trộm liếc hắn, thấy ánh mắt đối phương nhìn sang, lại vờ như không có gì chuyển hướng nhìn.
Giản Tinh Lai vươn tay, giữ thẳng cằm anh, bình tĩnh bảo: “Nhìn em.
”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai thoa dầu hoa hồng lên trán anh.
“Cậu ăn chưa?” Diệp Tịch Vụ không còn cách nào khác, đành phải hỏi để bớt xấu hổ.
Giản Tinh Lai ngay cạnh bảo: “Vẫn chưa.
”
Diệp Tịch Vụ: “Anh nấu cơm rồi.
”
Giản Tinh Lai rũ mắt nhìn anh.
Chóp mũi Diệp Tịch Vụ vừa khéo ngay cạnh cổ tay Giản Tinh Lai, hơi thở hệt đầu chiếc lá mềm mại, nhẹ nhàng cọ qua mạch đập của hắn.
“Anh chiên món tôm yêu thích của cậu này.
” Diệp Tịch Vụ hiển nhiên rất tự tin với trình độ nấu nướng của minh, anh đắc ý bảo, “Ngon phết đấy.
”
Giản Tinh Lai rốt cuộc không kìm được nữa, khoé môi hơi nhếch lên một chút, hắn dọn bông gòn và dầu hoa hồng, liếc Diệp Tịch Vụ, bảo: “Ngoài tôm ra còn gì nữa? Hoa dạ lan hương hả?”
“…” Diệp Tịch Vụ ngượng ngùng khi bị vạch trần.
Cuối cùng Giản Tinh Lai thấy hơi thú vị: “Anh xem em là phụ nữ à? Lúc em giận sẽ tặng hoa dỗ em?”
Diệp Tịch Vụ thầm nghĩ “Cậu mà là phụ nữ thì tốt rồi”, nhưng ngoài miệng lại bảo: “Cậu còn giận kinh hơn phụ nữ, tặng hoa chưa chắc dỗ được cơ.
”
“Ai bảo thế?” Trên mặt Giản Tinh Lai không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, vừa nghiêm túc lại đương nhiên bảo: “Anh dỗ em nhiều lần như thế đã bao giờ thất bại chưa?”
Theo như lời Giản Tinh Lai, tuy hắn xấu tính, vui giận thất thường nhưng chẳng biết