Nhiều năm sau đó, Giản Tinh Lai nhớ lại, vẫn có thể nhớ rõ những đoá hoa như mây mù ngày ấy.
Dáng vẻ Diệp Tịch Vụ cầm hoa, tựa như nâng niu trong tim hắn.
Vì vậy trong lòng Giản Tinh Lai phác hoạ, mây mù có núi, biển hoa có đường, đường núi lại dường như chẳng có điểm cuối.
Hắn như lạc trong gió ấm, nắm chặt một đôi tay ngập tràn hương hoa.
Giản Tinh Lai nhớ đến chiếc lọ bị hắn làm vỡ nhiều năm trước cùng những bông hoa Tịch Vụ mà cuối cùng Diệp Tịch Vụ không nhặt lên, rốt cuộc hôm nay lại về tay hắn một lần nữa.
“Anh làm một lọ nữa cho cậu.” Diệp Tịch Vụ vẫn nửa quỳ như trước, trong mắt anh ngập tràn ánh sáng ấm áp, vươn tay nhẹ nhàng chỉnh lại hoa trong lòng Giản Tinh Lai, “Cậu có thể bỏ chúng vào một lần nữa.”
Giản Tinh Lai thật sự không biết nên nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Tịch Vụ hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Anh trồng bao nhiêu?”
“Trồng nhiều lắm.” Diệp Tịch Vụ rướn người lên, cọ mũi vào trán Giản Tinh Lai, “Cậu muốn bao nhiêu cũng có, cả đời cũng đủ.”
Người khác nói những lời như “cả đời” có vẻ dễ dàng.
Trước đây Giản Tinh Lai nghe được chỉ thấy buồn cười nhưng đổi người nói thành Diệp Tịch Vụ hắn lại không cười nổi.
Khi Diệp Tịch Vụ nhìn hắn, giữa đôi lông mày như cất giấu muôn vàn tình ý, chất chứa biết bao yêu thương.
Dáng người đàn ông anh tuấn như vậy, ngay cả yêu dấu trong ánh mắt cũng trìu mến hơn vài phần.
Giản Tinh Lai vươn tay che khuất đôi mắt Diệp Tịch Vụ.
Lông mi đối phương như cánh bướm, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hắn.
“Anh chỉ nói ngon nói ngọt thôi.” Giản Tinh Lai lẩm bẩm.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Diệp Tịch Vụ, dường như thật sự cảm nhận được vị ngọt.
Diệp Tịch Vụ bị hắn hôn không nói nên lời, chỉ có thể mơ mơ màng màng dang tay ôm lấy bờ vai Giản Tinh Lai.
Bởi vì nhà kính trồng hoa ấm áp, Diệp Tịch Vụ chỉ mặc một chiếc áo thun.
Vạt áo bị Giản Tinh Lai kéo lên, cơ bụng màu lúa mạch lộ ra trong không khí.
Hai người không biết đã hôn bao lâu, Diệp Tịch Vụ sớm đã cứng.
Anh liếm môi, chủ động ngồi lên hông Giản Tinh Lai, sau đó thẳng người dậy lột áo phông.
Giản Tinh Lai nhìn đầu vú đứng thẳng của anh, kìm lòng chẳng đặng mà đưa tay ra vuốt ve.
Diệp Tịch Vụ mặc hắn hành động.
Sau khi ánh mắt chạm nhau thì chậm rãi khom người xuống.
Anh dùng răng kéo khoá quần Giản Tinh Lai.
Phần dưới của đàn ông bị quần lót bao chặt.
Giản Tinh Lai đã rơi vào trạng thái nửa cứng từ lâu.
Diệp Tịch Vụ tiếp tục dùng miệng từ từ kéo quần lót của đối phương xuống.
Hô hấp Giản Tinh Lai dần mạnh lên.
Hắn hơi sốt ruột nhẹ nhàng nắm tóc Diệp Tịch Vụ, thẳng tới khi nơi đó bị khoang miệng ấm áp của đối phương bao quanh.
Kể từ khi hai người bước vào mối quan hệ thân mật mập mờ đã từng giải quyết vấn đề sinh lý buổi đêm cho nhau không ít lầ.
Bbình thường Giản Tinh Lai không phải một người nặng dục nhưng hễ bị Diệp Tịch Vụ trêu chọc thì lại không nhịn được mấy lần, kĩ thuật tay của Diệp Tịch Vụ coi như điêu luyện nhưng chưa từng dùng miệng.
Cho nên dù kĩ thuật miệng của anh có thể nói là ngây ngô nhưng Giản Tinh Lai lại không cầm cự được bao lâu.
Diệp Tịch Vụ nuốt tinh dịch, bị Giản Tinh Lai ôm dậy hôn.
Quần lót của anh không biết bị Giản Tinh Lai lột xuống từ khi nào, nửa người dưới dán chặt với Giản Tinh Lai.
“Cậu muốn làm không?” Diệp Tịch Vụ vừa hôn vừa mơ hồ hỏi.
Giản Tinh Lai không trả lời.
Hắn nắm hai cánh mông Diệp Tịch Vụ, ngón tay thử thăm dò nơi cửa vào của người đàn ông.
Diệp Tịch Vụ không nghĩ hắn trực tiếp như vậy, toàn thân hơi cứng đờ.
“Hoá ra cậu hiểu rõ nhỉ…” Diệp Tịch Vụ thầm thì.
Giản Tinh Lai nhìn thoáng qua anh: “Em có Baidu.”
Diệp Tịch Vụ bật cười, từ từ bình tĩnh lại.
“Anh không muốn?” Ngoài miệng Giản Tinh Lai hỏi vậy nhưng động tác bôi trơn chưa hề có ý dừng lại.
Diệp Tịch Vụ cúi đầu hôn hắn, không nhẫn được ý cười.
“Anh lớn hơn cậu.” Anh một lời hai ý bảo, “Cậu phải nhường anh chứ.”
Giản Tinh Lai đỡ eo anh, chầm chậm cắm vào.
“Không.” Hắn hôn một cái lên khoé mắt đỏ ửng của Diệp Tịch Vụ, nhẹ giọng bảo, “Em phải yêu thương anh thật tốt.”
Hai người đàn ông trưởng thành dù đã có tuổi nhưng lần đầu tiên làm tình vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Diệp Tịch Vụ quanh năm hoạt động thể lực nên dù tố chất thân thể và thể lực vẫn còn tốt nhưng lần đầu nhún với anh mà nói vẫn hơi vất vả một chút.
Diệp Tịch Vụ bất động một hồi, trên người toát một lớp mồ hôi mỏng, mồ hôi theo cổ anh chảy xuống ngực.
Giản Tinh Lai như bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu từng chỗ từng chỗ liếm hết mồ hôi.
Hắn đã từng ra một lần nên lần thứ hai không dễ dàng ra như vậy nữa.
Thấy Diệp Tịch Vụ vận động mệt bèn nắm eo anh tự mình động.
Chẳng biết Diệp Tịch Vụ bị chạm vào nơi nào mà chẳng thể kiềm chế được tiếng nức nở của mình.
Giọng anh bình thường không trong trẻo như thanh niên, hơi khàn khàn, lúc này không kiềm chế được kêu thành tiếng nên xấu hổ che miệng.
Giản Tinh Lai rút dương vật của mình ra, thay đổi tư thế sau lưng.
Hắn để Diệp Tịch Vụ quỳ xuống, đâm vào từ phía sau, kéo tay che miệng của Diệp Tịch Vụ, ngực Giản Tinh Lai dán chặt vào tấm lưng mướt mồ hôi của Diệp Tịch Vụ.
Chỉ thấy sau lưng là một mảnh ấm nóng, dán chặt nơi trái tim mình.
Diệp Tịch Vụ bị đâm choáng váng đầu óc, thần hồn điên đảo, không còn sức để tâm đến thanh âm của mình nữa.
Ngay cả mình bị đâm bắn lúc nào cũng chẳng rõ nhưng Giản Tinh Lai vẫn còn cứng.
Giản Tinh Lai nắm cằm anh hôn một hồi mới nhặt chăn trên giường quý phi bọc Diệp Tịch Vụ lại.
Hôm sau, Chương Vị Niên không thấy Diệp Tịch Vụ ở khách sạn thì hơi bất ngờ.
Giản Tinh Lai đã đến từ lâu.
Trên bàn làm việc bày một lọ thuỷ tinh, bên trong đựng một loại hoa mà Chương Vị Niên không biết tên.
“Ông chủ Diệp đâu rồi?” Chương Vị Niên hỏi một câu.
Giản Tinh Lai liếc y, chỉ bảo “Tối qua anh ấy mệt.”
Chẳng rõ có phải ảo giác của Chương Vị Niên không mà y cứ có cảm giác trọng điểm câu nói của sếp nhà y nằm ở “tối qua” và “mệt”.
“Thức đêm sao?” Chương Vị Niên quyết định tận chức tận trách hỏi han ân cần, “Ông chủ Diệp 35 rồi nhỉ? Thức đêm quả thật là không tốt lắm.”
Giản Tinh Lai sâu xa “ừ” một tiếng, hắn nở nụ cười: “Tôi thấy thỉnh thoảng một lần vẫn được.”
Chương Vị Niên: “…” Chương Vị Niên bị cười đến nổi da gà đầy tay, chuyển chủ đề hỏi, “Kia là hoa gì vậy?”
Giản Tinh Lai nhìn theo hướng nhìn của y.
Vẻ mặt hắn dường như dịu dàng hơn, bình tĩnh trả lời: “Tịch Vụ.”
Chương Vị Niên: “??” Sếp nhà y bị sao vậy? Nhìn vật nhớ người đến phát điên rồi sao?!
“Hoa Tịch Vụ.” Giản Tinh Lai tỏ vẻ “Cậu bị ngu à”.
Dừng một chút, có vẻ hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, đột