Mặc dù liên tiếp chịu đả kích về “tuổi tác” và “thể lực” nhưng cuối cùng Diệp Tịch Vụ vẫn xem như giữ gìn được chút mặt mũi cuối cùng, vác được thiết bị ngắm sao của Giản Tinh Lai bò lên đỉnh.
Chỉ là sau khi lên đến nơi thì lực bất tòng tâm, vật lộn nửa ngày cũng chỉ đành mặc kệ Giản Tinh Lai dựng lều một mình.
Mỗi khi có hoạt động như xem thiên văn thì thường đội ngắm sao địa phương sẽ đi hết toàn bộ.
Trong đội có anh Cửu là hơi quen biết với Giản Tinh Lai, hôm nay dẫn theo gia đình tới.
Hai người chủ động chào hỏi nhau.
“Lần này cậu mang lều hơi lớn đấy nhé.” Là một người đàn ông trung niên có gia đình và sự nghiệp cùng thuận lợi, cái gì anh Cửu cũng tốt, duy chỉ có cái tật thích hóng chuyện thiên hạ.
Anh ấy nhìn chiếc lều đôi của Giản Tinh Lai vài lần, trêu, “Cuối cùng cậu cũng chịu dẫn người nhà đi rồi à?”
Giản Tinh Lai không cố giải thích vấn đề “người nhà”, chỉ bình thản “Ừ” một tiếng, đứng dậy đi lấy nước đổ vào nồi lẩu.
Anh Cửu tò mò về “người nhà” của hắn.
Lẽ dĩ nhiên vô cùng muốn diện kiến một lần.
Đang ngơ ngác thì thấy một bàn tay vén cửa lều.
Diệp Tịch Vụ vừa nằm nghỉ ngơi một lúc.
Mái tóc tự nhiên bị loạn thành một nùi, mềm mại xõa tung trên đầu.
Anh ngẩng lên.
Khi mặt đối mặt với anh Cửu, cả hai đều sửng sốt một chút.
Anh Cửu: “…”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi.
Diệp Tịch Vụ ho khan một tiếng trước, phá tan bầu không khí ngượng ngập, chủ động đưa tay ra: “Xin chào, tôi là bạn của Giản Tinh Lai, tôi họ Diệp.”
Anh Cửu bắt tay với anh.
Có lẽ là hơi thất vọng nên lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng cậu ta dẫn bạn gái đến cơ…”
Diệp Tịch Vụ chắc chắn không thể nói mình là “bạn trai”, chỉ có thể lịch sự mỉm cười.
Thẳng đến khi Giản Tinh Lai mang một nồi nước về.
“Anh dậy làm gì?” Hắn nhíu mày, ánh mắt dừng trên gương mặt Diệp Tịch Vụ, tỏ vẻ hơi bất mãn, “Cứ nằm đi.”
Diệp Tịch Vụ rất muốn phản bác nhưng biểu hiện khi nãy quả thật giống suy nhược, chỉ đành mất công lúng túng giải thích: “Anh đỡ…”
Giản Tinh Lai chẳng tin, độc đoán bảo: “Em làm lẩu, anh ngủ một lát đi, chừng nào được thì em gọi.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Anh Cửu đứng giữa hai người, cứ có cảm giác bị ngăn cách với hai bên không sao giải thích được.
Hệt như trạng thái khi anh ấy còn độc thân và người anh em bên cạnh có bạn gái, sau đó cưỡng chế nhét cơm chó vào mặt anh.
Hiển nhiên Giản Tinh Lai quá mức không coi ai ra gì.
Ít nhất Diệp Tịch Vụ còn biết xấu hổ nên đành chủ động bắt chuyện với anh Cửu: “Anh* đến một mình à?”
Anh Cửu bị một chữ “Anh” dọa hết hồn: “Ôi chao, khách khí quá, anh gì mà anh chứ… Vừa nhìn là thấy tôi dẫn theo vợ con đi chơi rồi, đâu có được tự do tự tại như thanh niên mấy cậu đâu.”
*Trong raw là từ “ngài” nhưng dùng từ “ngài” ở đây nó ô dề quá nên tớ chuyển thành anh.
Diệp Tịch Vụ ngại nói mình cũng đã ba mươi lăm… Mới khi nãy anh còn bị vấn đề “trẻ hay không trẻ” này đả kích cả một đường.
Giản Tinh Lai bận rộn luôn tay.
Diệp Tịch Vụ có ý định ăn lẩu nên đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
Rửa rau thái thịt rồi đến nêm nếm gia vị lẩu.
Bởi vì mang nhiều nguyên liệu nấu ăn nên một nhà anh Cửu thẳng thắn gia nhập cùng luôn.
Cũng may anh Cửu có một người vợ giỏi giang tháo vát, giúp Giản Tinh Lai chia sẻ không ít việc.
Diệp Tịch Vụ thì thành đại gia chờ ăn, nhân tiện trông con giúp nhà anh Cửu.
Bé trai mười tuổi hiếu động.
Diệp Tịch Vụ đối diện với nó như gặp kẻ thù ghê gớm lắm.
Thấy nó chuẩn bị đứng dậy gây rối, anh Cửu quát một tiếng: “Triêu Cáp.”
Triêu Cáp ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nó ngồi trên ghế, hai chân lắc lư trên đất, con mắt vây quanh Diệp Tịch Vụ: “Chú.” Nó gọi, “Chú làm nghề gì vậy?”
Diệp Tịch Vụ sợ trẻ con không hiểu đám cưới nên đổi cách nói khác: “Chú mở cửa hàng hoa.”
Triêu Cáp nghĩ ngợi một hồi, lại quay sang Giản Tinh Lai: “Anh Tinh Lai, anh mở khách sạn nhờ?”
Diệp Tịch Vụ: “…” Chênh hai tuổi mà một chú một anh, kém nhiều gớm nhỉ.
Giản Tinh Lai mang hai đĩa thịt tới.
Hắn nhìn thoáng qua Diệp Tịch Vụ, sau đó quay sang Triêu Cáp: “Ngồi hẳn hoi.”
Hình như Triêu Cáp rất sợ hắn, ngoan ngoãn chụm chân đàng hoàng.
“Thịt cừu.” Giản Tinh Lai cúi đầu đặt đĩa xuống.
Mặt hắn cách Diệp Tịch Vụ rất gần, ghé sát tai anh thì thầm, “Không hôi* lắm đâu.”
*膻 Nghĩa là mùi hôi đặc trưng của thịt cừu, cũng có nghĩa là cởi áo, phơi bày cơ thể.
Đang ở trước mặt người ngoài nên Diệp Tịch Vụ rất thẹn thùng.
Anh tránh né, ánh mắt đảo qua vợ chồng anh Cửu đang chuẩn bị đồ ăn phía xa, nhỏ giọng bảo: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt Triệu Cáp vừa ngây thơ vừa kì diệu nhìn hai người.
Giản Tinh Lai đẩy Diệp Tịch Vụ ngồi xuống.
Nồi đã nóng nhưng tiếc là chưa sôi.
Diệp Tịch Vụ cầm bát pha nước chấm, chợt nghe Triêu Cáp gọi: “Con muốn uống coca!”
Giọng Giản Tinh Lai lạnh nhạt: “Tự đi lấy.”
Triêu Cáp mếu máo nhưng không dám đòi người trước mặt, đành phải tự giác đi lấy.
Giản Tinh Lai còn nói thêm: “Lấy nhiều vào.”
Triệu Cáp hơi tủi thân: “Cầm không hết được ạ.”
“Không chạy thêm mấy chuyến à?” Giản Tinh Lai mất kiên nhẫn, “Đã không làm việc lại còn không trông chờ được gì.”
Triêu Cáp ăn vạ: “Chú cũng không làm việc cơ mà, sao chú ý lại trông chờ được.”
Giản Tinh Lai khoanh tay, mặt không đổi sắc nhìn nó: “Bởi vì chú ấy có anh đây, còn em đi mà tìm ba mẹ em.”
Tiêu Cáp: “…”
Diệp Tịch Vụ nín cười pha xong nước chấm.
Anh đưa một bát cho hắn, khuyên nhủ: “Đừng hung dữ với trẻ