Bởi vì đang là sáng sớm nên khi Diệp Tịch Vụ đến công trường homestay thì chẳng có ai.
Thầy Hà đã chờ sẵn ở đó, hai người dạo quanh mấy điểm thoát nước một vòng, sửa lại xong xuôi bản thiết kế một lần nữa.
Nhưng mới đến khoảng 8 giờ, Diệp Tịch Vụ nghĩ một chút rồi hỏi thầy Hà: “Bác có chìa khoá lâu vương không?”
Thầy Hà tỏ vẻ “Cuối cùng cậu cũng nhớ tới phải đi xem rồi à”, cười bảo: “Có thì có nhưng thật ra khoá mật mã đã cài đặt xong rồi, cậu nhập mật mã là được.”
Diệp Tịch Vụ hơi ngại: “Cháu không biết mật mã…”
“Cậu không biết tôi lại càng không biết.” Thầy Hà giật dây anh, “Đi, tôi đi cùng cậu thử một chút xem sao?”
Lâu vương không hổ là lâu vương, không biết Giản Tinh Lai nghĩ thế nào về cái thiết kế này.
Cả một khoảng đất rộng dưới chân núi mà chỉ có một toà biệt thự bốn tầng, tính bảo mật và riêng tư đều là cấp độ cao nhất.
Lúc Diệp Tịch Vụ khảo sát khu vực xanh hoá đã nghĩ chỗ này nên dành cho mấy ngôi sao hàng đầu ở, kể cả flycam của đám săn ảnh cũng không vào được, mà vào được thì cũng không chụp được gì.
Bởi thầy Hà đã từng vào một lần nên đi trước dẫn đường.
Sân trước lâu vương có một hàng rào bảo vệ, bên trên phủ đầy dây thường xuân, ngay cả cổng vào cũng chẳng dễ tìm.
Cành lá tốt tươi tầng tầng lớp lớp rủ xuống, nom hệt một tấm rèm cửa.
Thầy Hà chỉ vị trí khoá mật mã cho anh, Diệp Tịch Vụ giơ tay nhẹ nhàng gạt lá cây ra.
“Cháu không biết mật mã thật mà.” Diệp Tịch Vụ rất bối rối.
Mặc dù Giản Tinh Lai nói nhà này là chuẩn bị cho anh nhưng từ đó tới giờ vẫn chưa từng nói cho anh mật mã.
Anh mở sáng màn hình nhưng không biết tiếp theo nên bấm cái gì, chỉ biết bất lực đứng tại chỗ.
Chẳng rõ có phải thầy Hà lớn tuổi tâm tình tốt không mà tươi cười vui vẻ bảo: “Ấn bừa đi, thử đại mấy cái xem nào.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Diệp Tịch Vụ nghĩ một chút, chỉ đành thử nhập mật mã sinh nhật Giản Tinh Lai.
Thầy Hà: “Nhập sinh nhật cậu xem, chẳng phải phim truyền hình toàn thế sao.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Kết quả thế mà mở được thật.
Thầy Hà đắc ý cười bảo: “Tôi bảo mà, phim truyền hình cũng có lý đấy chứ.”
Diệp Tịch Vụ không còn gì để nói.
Thật ra anh còn hơi ngại mà thầy Hà lại kích động còn hơn cả anh: “Tôi đợi ở ngoài này, cậu tự vào xem đi.”
Diệp Tịch Vụ: “Bác không vào ạ?”
“Ôi dào, mấy cái bất ngờ lãng mạn này sao lại để người ngoài vào cùng được.” Thầy Hà đẩy anh một cái, “Mau vào đi.”
Không giống biệt thự ở Hồ Đông của Giản Tinh Lai, sân trước lâu vương lớn hơn nhiều.
Diệp Tịch Vụ đi một vòng không phát hiện nơi nào bất ổn.
Thiết kế cũng xem như hợp lý, hòn non bộ, đình nghỉ mát không thiếu cái nào.
Nhưng nhìn ra được Giản Tinh Lai đã sớm nghĩ Diệp Tịch Vụ sẽ vào ở nên đã xây xong nhà kính trồng hoa ở góc đông bắc.
Diệp Tịch Vụ khom lưng đẩy cửa rào, nhận ra lều kính và dụng cụ tưới nước đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Nói không cảm động thì dĩ nhiên là không thể nào.
Dù cho Giản Tinh Lai xấu hổ không biểu đạt, tình cảm cũng chẳng nói rõ ràng nhưng trong tưởng tượng của người đàn ông về tương lai, Diệp Tịch Vụ luôn có thể thấy hình bóng mình trong đó.
Chàng hoàng tử bé của anh ấy à, rốt cuộc cũng cẩn thận gieo một hạt giống hoa Tịch Vụ trên tinh cầu của mình rồi.
Rồi cả ngày lại hốt hoảng lo sợ, sợ hạt chẳng lên mầm, cũng sợ chẳng nở được hoa.
Diệp Tịch Vụ nhìn một vòng quanh nhà kính trồng hoa, viền mắt hơi nóng lên.
Anh cúi đầu, sửa sang lại tâm tình một lần nữa mới tiếp tục sải bước vào trong.
Giản Tinh Lai thật sự thích phong cách cửa sổ sát đất, tầng một cũng theo thiết kế tương tự, khoá mật mã quả nhiên không có gì bất ngờ, vẫn là sinh nhật Diệp Tịch Vụ.
Anh vừa đẩy cửa vào liền phát hiện trên tường treo mấy bó hoa hạ lan hương khô.
Nhưng vấn đề là hoa khô này làm cũng chẳng thành công.
Diệp Tịch Vụ thật sự rất không hiểu rốt cuộc Giản Tinh Lai mua được dạ lan hương khô xấu thế này ở đâu.
Đến gần nhìn lên, chợt nhận ra bên trên còn buộc một tấm thẻ nhỏ.
Mà tấm thẻ này chẳng phải mới viết, Diệp Tịch Vụ chỉ thấy quen mắt cho đến khi mở ra, trên mặt chầm chậm lộ ra biểu cảm vừa khiếp sợ vừa phức tạp.
Những bông dạ lan hương này là những bông hoa đầu tiên Diệp Tịch Vụ tặng Giản Tinh Lai, dùng làm hoa xin lỗi.
Diệp Tịch Vụ căn bản không biết Giản Tinh Lai làm chúng thành hoa khô từ khi nào nhưng nhìn ra được tay nghề đối phương không thạo, cũng chẳng nhẹ nhàng.
Qua nhiều năm như vậy mà còn giữ lại được mấy bó thế này có thể thấy đã là kỳ tích.
Nếu đã thấy dạ lan hương, vậy khi thấy đám hoa hồng