Diệp Tịch Vụ đứng dưới cầu thang, cậu thanh niên đứng giữa cầu thang.
Cậu ta nhìn Diệp Tịch Vụ, ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc.
Cậu chỉ lẳng lặng nhìn anh, dường như đang chờ Diệp Tịch Vụ hỏi gì đó.
“Ừm… Thì…” Diệp Tịch Vụ quả thật muốn nói gì đó nhưng người đầu tiên anh nghĩ tới tựa hồ chỉ có một người.
Vì vậy anh hỏi, “Tinh Lai cậu ấy biết không?”
Cậu thanh niên nhướng mày, cậu ngẫm nghĩ một hồi, chậm rãi bảo: “Chắc là sắp biết rồi.”
Cậu ta vẫn nhìn Diệp Tịch Vụ, hình như cảm thấy hơi buồn cười: “Anh chỉ muốn hỏi cái này thôi?”
Diệp Tịch Vụ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, anh hỏi cậu: “Cậu tên gì?”
Cậu thanh niên trầm mặc giây lát, hành động mím môi của cậu và Giản Tinh Lai hệt như từ một khuôn đúc ra, mãi sau mới trả lời: “Ôn Hoa.” Cậu nói, “Ôn trong ấm áp, Hoa trong bông hoa.”
Bởi vì mặt Ôn Hoa còn quá trẻ, Diệp Tịch Vụ cứ có lỗi giác rằng cậu ta vẫn còn ở tuổi vị thành niên, sau lại cẩn thận nghĩ lại, quả thật cũng có thể là chưa mười tám thật.
Để một thằng nhóc nổi loạn mười tám tuổi thực hiện hành vi bắt cóc, có đôi khi Diệp Tịch Vụ thật sự bội phục chỉ số thông minh khi phạm tội của người đàn bà Ôn Uyển Hồng này.
Chỉ là Ôn Hoa dường như chẳng giống một tên bắt cóc chút nào.
Tầng bốn biệt thự có độc một phòng lớn, một cửa thông với cầu thang.
Ôn Hoa chừa nửa chỗ cho Diệp Tịch Vụ bấm mật mã.
Diệp Tịch Vụ hơi ngại, lúc bấm khoá mật mã còn dùng tay che lại.
Ôn Hoa liếc anh: “Tôi biết là sinh nhật anh.”
“?!” Diệp Tịch Vụ sửng sốt, “Sao cậu biết?”
Ôn Hoa mím môi: “Phim truyền hình toàn diễn thế còn gì.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Lúc cửa bị đẩy ra, trong lòng Diệp Tịch Vụ còn ôm chút mong đợi nhưng chờ tới khi thấy một tầng trống rỗng không gì cả thì anh lại hơi ngơ ngác.
Dường như Ôn Hoa cũng cảm thấy hơi lạ, nhưng vẫn còn có việc cần làm, không nghĩ được nhiều đến thế.
“Chụp ảnh đi.” Cậu ta lấy di động ra, trên vỏ còn dán hình Iron Man, ra hiệu cho Diệp Tịch Vụ đứng cạnh tường, “Anh ngồi xổm xuống đi.”
Diệp Tịch Vụ không cam tâm tình nguyện chút nào: “Sao tôi phải ngồi xổm?”
Ôn Hoa liếc anh: “Như vậy tương đối giống bị trói.”
“…” Diệp Tịch Vụ vậy mà không phản bác lại được, đành phải ngồi xổm xuống chân tường.
Ôn Hoa giơ điện thoại lên: “Chụp này.”
Diệp Tịch Vụ vô thức nhìn về phía ống kính, cười.
Ôn Hoa: “…”
Diệp Tịch Vụ hỏi: “Chụp đẹp không?”
Ôn Hoa hơi bất đắc dĩ: “Anh cười gì, bị trói ai mà quay lại cười với máy ảnh?”
Nụ cười Diệp Tịch Vụ cứng lại: “Thế tôi phải làm gì?”
Ôn Hoa chỉ huy anh: “Anh cúi đầu xuống đi.”
Diệp Tịch Vụ nghe theo.
Ôn Hoa lại giơ điện thoại lên lần nữa, miệng đọc: “Một, hai, ba…”
Diệp Tịch Vụ đợi nửa ngày, cuối cùng thật sự không đợi nổi, quay đầu lại nhìn thằng nhóc kia: “Chụp được chưa thế?”
Ôn Hoa không để ý đến anh, chỉ nhìn điện thoại.
Diệp Tịch Vụ đứng lên: “Cậu nhìn gì đấy?”
Ôn Hoa rời mắt khỏi điện thoại, biểu cảm hơi phức tạp, dường như không hiểu lắm, lại hơi mất tự nhiên, bỗng hỏi một câu chẳng liên quan: “Giản Tinh Lai yêu anh lắm à?”
“?” Diệp Tịch Vụ chẳng hiểu sao đột nhiên cậu ta lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời, “Chắc là tôi yêu cậu ấy hơn… Cậu hỏi cái này làm gì?”
Ôn Hoa do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi.”
Diệp Tịch Vụ nghi ngờ nhận điện thoại, anh cúi đầu, sững sờ khi thấy ảnh chụp chính mình.
Anh chớp mắt, quay lại nhìn mặt tường nơi mình ngồi xổm một lần nữa.
Ban ngày nếu không nhìn kỹ có lẽ rất khó nhận ra, trên tường và trần nhà tầng bốn tràn ngập bởi vô số ngôi sao của cả một Dải Ngân hà được vẽ bằng bút dạ quang.
Chúng bén từ chân tường, tựa dòng nước sông Ngân chảy ngược lên, lướt qua trần nhà, trở thành một Ngân hà tráng lệ, cuối cùng vươn ra mọi hướng thành một biển sao.
Ôn Hoa đi tới cạnh cửa sổ sát đất bốn phía, kéo rèm xuống, che đi ánh dương rực rỡ bên ngoài.
Vì vậy trong bóng tối,