Gần sáng Diệp Tịch Vụ mới quay lại văn phòng ở phía Nam thành phố của mình.
Thật ra anh không phải người thành phố S, anh học đại học ở đây, chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Từ xưa nhà anh đã mở một công ty hôn lễ nhỏ ở thành phố W, cấp bậc không cao nhưng cũng đủ sống.
Từ khi còn bé Diệp Tịch Vụ đã thích nghề trồng hoa, tuy rằng chẳng có một chút liên quan nào đến chuyên ngành của anh nhưng vừa vào trường anh đã tự lập ra câu lạc bộ làm vườn, cơ sở vật chất trong trường bình thường, nhưng có nhiều đất nên đặc biệt dành cho anh một mảnh dùng để trồng hoa chăm cỏ.
Lúc bố anh gặp chuyện, Diệp Tịch Vụ còn chưa tốt nghiệp, vì chuyện này mà anh vội vã quay về chăm sóc mẹ và quán xuyến công ty, thiếu chút nữa là không lấy được bằng tốt nghiệp.
Nửa năm ấy đối với Diệp Tịch Vụ mà nói có thể xem là “hố sâu tuyệt vọng của cuộc đời” cũng được, anh không sao tập trung vào việc học, phải bỏ công việc làm vườn, về nhà thừa kế công ty hôn lễ mà mình không thích.
Dù sao anh rất cần tiền.
Chưa kể tiền thuốc men của bố nhiều vô kể, người bình thường khó mà chịu nổi, Diệp Tịch Vụ bất đắc dĩ phải bán mấy chi nhánh công ty mới gom đủ tiền tới giai đoạn giữa, cửa hàng cũ ở nhà là vốn liếng cuối cùng để làm lại từ đầu nên bất luận thế nào cũng không được bán.
Vì vậy Diệp Tịch Vụ vừa chăm sóc bố mới ra viện vừa tiếp tục tổ chức các đám cưới quy mô nhỏ bằng những mối quan hệ tích luỹ được khi trước, ban đầu anh không hề có kinh nghiệm, chứ chưa nói đến mọi chuyện vô cùng hỏng bét.
Từ lên kế hoạch đến mua sắm, rồi thuê xe, đồ tráng miệng, cuối cùng còn phải trang trí địa điểm, kịch bản tổ chức và cả quá trình chụp ảnh quay phim cũng không được qua quýt.
Diệp Tịch Vụ thừa nhận mình mang mệnh lao lực, toàn bộ đều hận không thể tự mình ra tay, vậy nên ngày nào anh cũng bận tối tăm mặt mũi, cuối cùng đến mẹ anh cũng không nhìn nổi nữa.
“Thật sự không được thì bán công ty hôn lễ đi.” Mẹ Chung Oánh vừa tỉa hoa cỏ vừa chăm sóc bố anh phơi nắng trong sân, “Dù sao bệnh tình bố con bây giờ cũng ổn định rồi, không tốn nhiều tiền như vậy nữa, bán công ty vẫn còn trụ được, còn con, phải được làm công việc con thích, đừng vất vả như vậy nữa, cũng chẳng vui vẻ gì.”
Việc Diệp Tịch Vụ yêu hoa cỏ có một phần là bởi bị ảnh hưởng của bà từ bé, anh bóc lớp bùn mới, rải vào vườn hoa, ngẩng đầu cười bảo: “Tâm huyết của bố sao có thể nói bán là bán, thế lại đốn mạt quá.”
Chung Oánh thở dài, bà chỉnh lại dáng cây một bồn cây cảnh, quay đầu đã thấy con trai nhìn mình chăm chú.
“Sao đấy?” Chung Oánh hỏi.
Diệp Tịch Vụ đứng lên, găng tay của anh dính bùn nên chỉ có thể dùng cánh tay ôm mẹ mình một cái: “Mấy hôm nữa con chuẩn bị tới chợ hoa Côn Minh, mẹ chăm sóc bố con thật tốt đấy nhé, có gì thì gọi cho con.”
Chung Oánh cau mày: “Con tới đó làm gì?”
Diệp Tịch Vụ do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêm túc giải thích: “Con định chia một nửa cửa tiệm hôn lễ sang bên hoa, lần này con tới chợ hoa Côn Minh để trao đổi với mấy người bên đại lý của một số nhà cung cấp hoa, chúng ta không thể chỉ làm đám cưới chi phí thấp mãi, con muốn thử sang mảng trung cấp và cao cấp.”
Chung Oánh không rõ mấy thứ này lắm nhưng bà không cổ hủ, bà lo những chuyện khác: “Con có đủ tiền không?”
Diệp Tịch Vụ cười khổ: “Con huỷ hợp tác với một số đối tác ban đầu, thu về một chút phí hợp đồng nhưng mẹ cũng biết đấy, những đối tác này đều là … bạn bè của bố, lần này con không ở nhà, nhỡ bọn họ mà tới làm loạn, con sợ…”
Chung Oánh mở to mắt, từ trước đến nay bà vẫn luôn là một người phụ nữ yếu đuối dịu dàng, Diệp Tịch Vụ lớn từng này mà chưa một lần thấy bà đỏ mặt nặng lời.
Lần này bố anh không may gặp chuyện, Chung Oánh lại càng gầy hơn xưa, sống lưng yếu ớt phảng phất như không thể dựng thẳng được đôi bờ vai.
“Con đi đi, không cần lo lắng ở đây.” Chung Oánh nắm chặt tay con trai, ánh mắt của bà kiên định, khí lực như trào ra từ trong cốt tuỷ, “Mẹ để ý thay con, ai tới làm loạn cũng không cần sợ.”
Khi Diệp Tịch Vụ tỉnh lại từ trên sô pha phòng làm việc mới giật mình nhận ra mình lại nằm mơ.
Anh cười khổ, chỉ nghĩ chắc mình già thật rồi nên mới mơ về quá khứ.
Nghĩ về khoảng thời gian khó khăn chẳng có gì hay ho, càng nhớ nhiều càng giống như nhai sáp, bột sáp còn chẳng nhổ ra được mới thôi.
Điện thoại chỉ năm giờ sáng, anh đứng lên rửa mặt, buộc tóc ra ngoài chạy bộ.
Hai năm trước, lúc quay về thành phố S phát triển, Diệp Tịch Vụ đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm, gánh trên vai khoản vay ngân hàng 20 năm để mua căn nhà hai tầng 400 mét vuông mặt