Diệp Tịch Vụ quả thật không ngờ Giản Lâm Chiêu lại giàu có quyền lực như thế.
Thấy tư thế “nhà chúng tôi muốn mang kiệu tám người khiêng đến rước cậu xuất giá” của anh lớn nhà mình, Giản Tinh Lai cực kì không chịu nổi, đuổi anh: “Anh đi được rồi.”
Giản Lâm Chiêu: “Bao giờ mấy đứa đi?”
Giản Tinh Lai: “Đây là nhà bọn em, sao bọn em phải đi?”
Giản Lâm Chiêu hừ một tiếng: “Lấy việc công làm việc tư, chú đang lấy bất động sản của Giản Thế ra để kim ốc tàng kiều đấy nhé.”
Giản Tinh Lai lạnh lùng bảo: “Tốt xấu gì em cũng có kiều để giấu, còn anh?”
Bị “kiều” – Diệp Tịch Vụ hồn nhiên chưa phát hiện ra.
Anh đang chơi Phao Phao Long với Ôn Hoa, một lần nữa đánh cho thằng nhóc thua đến khóc ầm lên.
Giản Lâm Chiêu chuẩn bị đi, gọi một tiếng: “Ôn Hoa.”
Ôn Hoa quay lại nhìn anh.
Giản Lâm Chiêu: “Về nhà với anh.”
Ôn Hoa nhíu mày: “Về bên nào?”
Giản Lâm Chiêu: “Gặp ông em, yên tâm, không phải đưa em đến chỗ Ôn Uyển Hồng đâu.
Sau này em không còn là con trai Ôn Uyển Hồng nữa mà là con cháu nhà họ Giản.”
Rõ ràng Ôn Hoa không ngờ tới chuyện này.
Nó hơi sững sờ, nhìn sang Diệp Tịch Vụ, rồi lại nhìn Giản Tinh Lai, biểu cảm như ngạc nhiên, lại càng như thấp thỏm bất an, nom hệt một chú cáo sa mạc, lộ ra một chút đôi tai nhọn to to từ trong cát vàng mềm mại.
cáo sa mạc
Cáo sa mạc
“Ôn Uyển Hồng không cần em nữa sao?” Nó nhỏ giọng hỏi.
Giản Lâm Chiêu nhướng mày: “Bà ta không xứng cần em.” Anh vẫy tay, “Qua đây, anh giúp em làm thủ tục.”
Ôn Hoa vẫn còn hơi do dự.
Nó dè dặt nhìn về phía Diệp Tịch Vụ, người ấy cười với nó: “Đi đi, anh và anh cậu ở nhà chờ cậu.”
Giản Tinh Lai nhìn sang Diệp Tịch Vụ đầy oán trách nhưng khi Ôn Hoa nhìn sang hắn thì lại bất đắc dĩ thở dài, gắng gượng bảo: “Đi nhanh về nhanh.”
Ôn Hoa bĩu môi: “Anh bảo nuôi em rồi đấy.”
Giản Tinh Lai nghiêm túc nhìn nó, cam kết: “Diệp Tịch Vụ bảo nuôi mày thì anh nhất định sẽ nuôi.”
Thủ tục nhận nuôi Ôn Hoa không khó làm.
Bằng mối quan hệ của Giản Thế, tuy rằng không có cách nào nhập tịch Trung Quốc nhưng thẻ cư trú vĩnh viễn vẫn có thể làm được.
Bước tiếp theo chính là sắp xếp cho nó đi học lại.
Nhưng trước đó, Giản Tinh Lai vội vã dọn nhà, một lòng muốn dọn sang nhà mới với Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ chẳng rõ hắn gấp cái gì, thẳng đến một buổi chiều ngày nghỉ, hai người nghỉ trưa trong nhà kính trồng hoa.
Khi Diệp Tịch Vụ mơ màng tỉnh lại, nhận ra Giản Tinh Lai đang ôm anh vào lòng.
Đối phương dường như không ngủ, cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt anh.
Diệp Tịch Vụ giơ tay nâng mặt Giản Tinh Lai, hỏi: “Sao không ngủ một lát?”
“Ngắm anh.” Giản Tinh Lai bảo, môi dán lên trán Diệp Tịch Vụ, như hôn một đoá hoa, “Anh dễ ngủ thật.”
Diệp Tịch Vụ cười bảo: “Có tuổi rồi, dễ buồn ngủ.”
Giản Tinh Lai không đáp lời.
Trên người hắn có mùi nắng và hoa, hệt một viên kẹo.
“Dọn nhà sớm một chút.” Giản Tinh Lai khẽ rằng.
Diệp Tịch Vụ không khỏi hỏi: “Rốt cuộc cậu gấp gì vậy?”
Ban đầu Giản Tinh Lai không chịu nói nhưng bị Diệp Tịch Vụ kì kèo mãi mới lầu bầu khẽ bảo: “Nhà này nhỏ… Ôn Hoa tới sẽ quấy rầy thế giới hai người của chúng ta, nhà mới to, anh còn có thể nuôi thêm mèo.”
Diệp Tịch Vụ sửng sốt mấy giây, rồi bật cười.
Đôi khi Diệp Tịch Vụ nghĩ, Giản Tinh Lai thật sự đáng yêu quá đi thôi.
Tuy rằng nhiều năm trước anh đã thấy Giản Tinh Lai đáng yêu nhưng qua lâu như vậy, đáng yêu lại ngày càng nhiều, đến cuối cùng đầy tràn ra ngoài.
Vậy nên Diệp Tịch Vụ chẳng hiểu tại sao mình lại lãng phí nhiều thời gian không ở bên Giản Tinh Lai đến thế.
Nhưng quay đầu lại nhìn quãng thời gian lãng phí này, những tưởng niệm của Diệp Tịch Vụ tựa như có một loại tương quan nhất định, rơi vào khoảng thời gian ấy, những niềm vui, nỗi nhớ kia hệt như rễ cây sinh trưởng, rồi đơm bông kết trái, để đến cuối cùng anh gặp được Giản Tinh Lai của hiện tại.
Trong nhà mới, mỗi tuần Giản Tinh Lai đều sẽ lên dặm lại màu sắc cho bản đồ tinh vân trên trần tầng bốn.
Diệp Tịch Vụ biết điều đó nên cũng thuận theo hắn.
Ngoại trừ thời