Một câu “Cài rồi thì không thể bỏ xuống” của bà dường như chẳng khác nào thần chú.
Mãi tận khi ăn cơm tối Giản Tinh Lai vẫn cài bông hồng kia.
Diệp Tịch Vụ không biết, bưng bát trên bàn ăn cơm, bỗng vươn tay lấy hoa trên tai Giản Tinh Lai xuống, nào ngờ Giản Tinh Lai lại nhíu mày, tự cài hoa lại.
“?” Diệp Tịch Vụ, “Hoa héo hết rồi ngày, mai anh hái bông mới cho.”
Giản Tinh Lai không ngẩng đầu lên, bình thản bảo: “Mai lại nói.”
Diệp Tịch Vụ chẳng hiểu ra sao.
Anh nhìn sang Chung Oánh.
Bà cười ha ha khoát tay: “Kệ người ta đi.”
Giúp việc dọn dẹp phòng Diệp Tịch Vụ ở lúc trước ổn thỏa, đồ đạc vẫn giữ nguyên như cũ, giường thì đổi sang một chiếc lớn hơn nhiều, chăn phân hai bên, gấp gọn gàng ngăn nắp.
Giản Tinh Lai đánh răng rửa mặt xong trước chui vào chăn, dường như trở lại thời sinh viên, Diệp Tịch Vụ nằm ngủ cạnh hắn, khoảng cách giữa hai người chẳng quá lớn, gối đầu cũng chẳng sát nhau, muốn nhìn mặt nhau sẽ phải nghiêng người sang, mặt đối mặt, nhìn nhau.
Diệp Tịch Vụ nhìn hắn chốc lát, bỗng cười, bảo: “Hồi đại học chúng ta cũng từng ngủ thế này này.”
Giản Tinh Lai dễ dàng nhớ lại.
Hồi đó hai người quen nhau chưa được bao lâu.
Bởi câu lạc bộ nhiếp ảnh dự định chụp trời sao vào nửa đêm nên hắn mới bất đắc dĩ tới tham gia, khi ấy còn trưng dụng nhà kính trồng hoa của câu lạc bộ làm vườn để ngắm sao nữa.
Diệp Tịch Vụ sợ đội ngũ khoá dưới không có chừng mực đạp hỏng vườn hoa của mình nên đành nén cơn buồn ngủ tới giám sát.
Cuối cùng mười mấy người ở trong nhà kính trồng hoa trải thảm, trong gió đêm còn lẫn mùi đất, xuyên qua trời kính, ngắm nhìn một bầu trời sao chẳng phải quá mức tráng lệ.
Năm ấy, Giản Tinh Lai lớn ngần này nhưng chưa từng ngủ dưới đất bao giờ.
Hắn cũng chẳng thích ngủ cạnh người lạ.
Nhưng nhà kính trồng hoa lại lớn như vậy, dù hắn không vui cũng đành phải tìm một người nằm cạnh.
Vì vậy Diệp Tịch Vụ đang say giấc nồng đột nhiên nửa đêm cảm giác bị người chen vào, quay đầu lại liền thấy Giản Tinh Lai mặt không đổi sắc nằm ngửa, chẳng một tiếng động.
“…” Diệp Tịch Vụ ngủ mơ màng.
Anh hơi ngẩng đầu nhìn xem rốt cuộc người này là ai, chờ tới khi nhìn rõ lại hơi không sao tin nổi, không nhịn được xác nhận lại một lần: “Sao cậu lại ngủ ở đây?”
Giản Tinh Lai quấn chặt chăn của mình, lạnh lùng bảo: “Không có chỗ nằm.”
Diệp Tịch Vụ tỏ vẻ “Cậu lừa ai đấy?”.
Chỗ ngủ của anh bị chen vào đương nhiên không sao thoải mái được, vì vậy phải nhích người sang bên cạnh, cách chỗ Giản Tinh Lai ngủ một khoảng cách nhỏ.
Như Diệp Tịch Vụ có đổi tư thế thế nào cũng không khó chịu.
Anh trở mình nằm ngửa, cùng Giản Tinh Lai nhìn bầu trời sao vằng vặc.
“Cậu chụp ảnh à?” Bởi vì thực sự rất nhàm chán nên Diệp Tịch Vụ chỉ có thể tìm chuyện hỏi.
Anh chẳng trông mong gì Giản Tinh Lai để ý đến mình.
Vậy nên khi đối phương nghiêm túc đáp lời, Diệp Tịch Vụ quả thật là được yêu thương mà sợ hãi.
“Không chụp bao nhiêu.” Giản Tinh Lai bình tĩnh bảo, “Mây nhiều lắm.”
Diệp Tịch Vụ “À” một tiếng, lát sau, anh lại hỏi: “Cậu đều biết hả?”
Giản Tinh Lai: “Biết gì?”
Diệp Tịch Vụ: “Những ngôi sao kia kìa.”
Đường như Giản Tinh Lai đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề này thế nào.
Cuối cùng chỉ lạnh nhạt giải thích rằng: “Trong vũ trụ có hàng nghìn tỉ ngôi sao, có rất nhiều ngôi thậm chí còn chẳng có tên.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai quay sang nhìn anh một cái: “Em chưa giỏi đến độ biết hết chúng nó.”
Diệp Tịch Vụ không biết trả lời thế nào, chỉ đành lúng túng cười.
Cuối cùng dường như ngại quá nên bổ sung: “Vậy cậu cũng rất giỏi.”
Giản Tinh Lai chẳng đáp lời nhưng hình như hắn vừa cười, nằm ngửa nhìn mặt trần bằng kính.
“Anh trồng đám hoa này.” Giản Tinh Lai chợt bảo, “Anh đều biết hết sao?”
Diệp Tịch Vụ dụi mắt, chầm chậm đáp: “Đương nhiên là biết chứ, hơn nữa chủng loại hoa cũng không nhiều như sao, rất nhiều loại cùng một chi, biết một loại chẳng khác nào biết rất nhiều loại.”
“Đơn giản, xinh đẹp lại nồng nàn.” Diệp Tịch Vụ cười bảo, “Đó là hoa.”
“Lúc ấy anh bảo như thế á?” Diệp Tịch Vụ chẳng nhớ rõ nữa.
Anh hỏi, “Anh còn bảo gì nữa?”
Giản Tinh Lai thò tay khỏi chăn.
Hắn nắm lấy đầu ngón tay Diệp Tịch Vụ, hai người hệt như tụi trẻ con nắm tay nhau.
“Anh còn bảo hoa là thứ giống tình yêu nhất, một lòng một dạ sinh trưởng, chỉ vì nở một bông hoa, kết một lần quả.” Ánh mắt Giản Tinh Lai