Sau khi chôn cất Không Không Đạo Vương Vĩnh Thượng, cả đoàn Triệu Vân bùi ngùi nhìn lại nơi người anh em thân thiết đã nằm xuống.
Cất giọng cảm khái, Triệu Vân nói:
- Dù sao cũng là một kiếp người, Vĩnh ca đã sống một đời oanh liệt, chết đi cũng vô cùng kiên trung. Ta tin chúa tướng sẽ không bao giờ quên sự hy sinh liều mình của Vĩnh ca vì ấu chúa.
Tô Uyển Vân nghe phu tướng nói xong, nàng cũng giơ tay gạt nước mắt rồi nói:
- Ta cần gấp rút tiến về cầu Trường Bản, tin tức về chúng ta chắc chắn tên Điển Thanh đó đã báo về cho Tào Tháo, chặng đường phía trước tuy không dài nhưng chắc chắn còn nhiều chông gai, quân binh đầy đãy, chúng ta lên đường thôi.
Triệu Vân liếc nhìn về ái thiếp rồi cười buồn bả nói:
- Cũng biết dù quyến luyến đến đâu rồi cũng đến lúc biệt ly, nhưng Vĩnh ca và chúng ta tình thâm như thủ túc, để ca ca nơi này, ta thật chẳng yên lòng.
- “Đành là thế, nhưng đại sự là trên hết, sau khi thoát khỏi trận này, chúng ta sẽ quay lại làm lễ cho Vĩnh ca một cách tử tế. Chủ tướng chớ quá đau buồn” Lôi Đao Lê Trung cố ngăn dòng lệ đang len lén chực trào ra khỏi mắt, khuyên ngăn Triệu Vân.
Khắp vùng bình địa chiến trường, khói cuộn ngút trời, tất cả các mái nhà tranh rừng rực lửa cháy, khói đen lan toả, tràn ngập khoảng không trải dài hàng chục dặm. Trời tuy đương chính ngọ, mặt trời còn lơ lửng trên cao, nhưng dưới màn khói đen đặc, cả vùng đất đều vô quang hôn ám.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...
Trên chiến trường đầy máu và nước mắt, bùn đất quyện nước mưa, nước mắt và cả máu văng đầy, vấy bẩn khắp nơi, bốn con ngựa một trước ba sau mang theo Triệu Vân và Tam Thiết Vệ đang gấp rút cướp đường hướng về phía cầu Trường Bản. Bốn con ngựa chạy đã mấy chục dặm, trừ con Bạch Mã Truy Phong của Triệu Vân là vẫn còn sung sức, còn kỳ dư ba con ngựa còn lại, gân cốt đã mệt nhoài mà chủ nhân vẫn tiếp tục ra roi thúc giục, đến nỗi không kịp thở, hai bên mép sùi bọt trắng xóa, hai chân trước chỉ chực khuỵu xuống, ngã lăn ra.
Từ phía sau, mấy dặm xa xa bụi bay lên, một đội nhân mã kẻ địch đang kéo đến, tướng đi đầu oai phong lẫm lẫm, cờ hiệu dương cao, oai phong theo chiều vó ngựa Thiết Kỵ Tướng Quân Chu Thiệu Lung.
Tô Uyển Vân quay người nhìn lại, thấy địch nhân đuổi càng lúc càng gần, ngoảnh lại nhìn Hứa Hùng và Lê Trung, hai người đều thọ thương trong trận gặp Điển Thanh và Thập Bát Phi Ma vừa rồi, áo ướt đẫm máu, không khỏi kinh hoàng thất sắc, mặt hoa biến sắc.
Tô Uyển Vân thất thanh kêu lên:
- Nhị vị đại ca nếu còn cố quá e sẽ động đến vết thương đó.
Lôi Đao Lê Trung cười gượng nói:
- Không sao đâu.
Hứa Hùng không nói gì, nhưng cánh tay trái bị thương khua khua lên, ra vẻ vết thương này khá nhẹ, không có gì quá nặng nề và rằng sẵn sàng chiến đấu. Y tuy bị thương nhưng thân pháp, thủ pháp vẫn nhẹ nhàng chắc chắn.
Tô Uyển Vân quay đầu lại nhìn Triệu Tử Long, đầy vẻ lo lắng quan hoài, nói nhỏ nhẹ:
- Tướng công, chàng...
Triệu Vân không trả lời, kẹp hai chân thúc một cái, tay giật giây cương, con ngựa trắng tung bốn vó chạy vụt về phía trước.
Bạch Mã tuy là thần tuấn, nhưng đã chạy một quãng dài không nghỉ ngơi cũng mỏi mệt, huống chi cũng đã trải qua hàng loạt trận đánh kinh hoàng, sức cũng đã giảm. Tuy nhiên con vật thông linh dường như cũng biết lúc này là lúc sinh tử quan đầu của chủ nhân nên không cần thúc giục vẫn hết sức chạy không kể sống chết. Chỉ tội cho ba con ngựa của Tam Thiết Vệ tha hồ vất vả, sùi bọt mép chạy theo.
Chạy thêm vài dặm nữa, sau đoàn người cũng chậm dần, đại đội nhân mã quân địch đuổi theo sau mỗi lúc một gần thêm. Tất cả gồm hơn năm trăm kỵ mã, người ngựa đều đeo giáp sắt khoen lỗ, bụi bay mù mịt. Triệu Vân lúc này mới quay lại nhìn, trong đám bụi đất văng mù mịt, đã thấp thoáng nhìn thấy thân hình kẻ địch, một lát sau đến mặt mũi cũng đã nhìn rõ.
Triệu Vân nghiến răng nói:
- Ta đã cố chạy nhưng chúng cố đuổi theo, vậy ta sẽ cho chúng biết thế nào là Thường Sơn Triệu Tử Long.