Nguyên lai Thất Tinh Môn có một bảo bối trấn sơn, gồm hai mươi viên hoả đạn tên Phích Lịch Thần Mang, mỗi khi ném ra bất cứ vật gì trong vòng hai trượng đều bị phá huỷ. Tuy nhiên, Phích Lịch Thần Mang lại có nhược điểm là nổ chậm, sau khi ném ra thì phải một lúc mới nổ, chỉ thích hợp cho loạn chiến chứ không thích hợp cho đơn đả độc đấu, nhất là với bậc cao thủ như Triệu Vân. Là thiếu môn chủ, Trương Cáp được trao cho mười viên thần mang, giờ chính là lúc thích hợp để họ Trương đem ra sử dụng, bởi Triệu Vân đang mắc kẹt dưới hố, không tài nào tránh được sức công phá của hoả đạn.
Trương Cáp vui mừng, trong lòng thầm kêu “hoàng thiên phù hộ”, cánh tay phải lành lặn vội đút ngay vào trong bọc rút ra Phích Lịch Thần Mang, phen này quyết sát tử một đối thủ vô cùng lợi hại trên chiến trường cũng như trong giang hồ.
Đột nhiên, một thanh hoả đao lấp loáng ánh hồng chuyển cong đi như một cái đai mềm nhũn nhưng lại mang theo sức nặng ngàn cân và tiếng đao kình ầm ỳ như sấm dậy từ phía xa lao tới, đè xuống đầu Trương Cáp. Mũi đao đến gần bỗng chuyển hướng, hớt về phía bàn tay gã.
Tình huống quả đã vào hồi nguy ngập, nếu Trương Cáp nhất quyết vung tay ném Phích Lịch Thần Mang ra thì Triệu Vân và A Đẩu sẽ thành tro bụi, nhưng một tay sẽ thành tàn phế. Ngược lại, bắt buộc Trương Cáp phải rút tay lại, cầm lấy cương ngựa mà xoay đầu thì mới thoát được chiêu đao lăng lệ kia.
Một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu, Trương Cáp quyết định biến chiêu rất mau lẹ, bàn tay phải cầm Phích Lịch Thần Mang thay vì rút lại, Trương Cáp dồn thêm công lực, nhả luồng kình lực ở lòng bàn tay ra dồn vào viên hoả đạn, liệng Phích Lịch Lôi Hoả đạn về phía hố Triệu Vân đang mắc kẹt.
Luồng hoả đao quang đó là của Lê Trung, thấy chủ tướng đang loay hoay mắc kẹt dưới hố, lại thấy Trương Cáp rút ra một viên hoả đạn tròn tròn, Lê Trung kinh hoảng nhớ lại những truyền khẩu của giang hồ hiệp khách về bảo vật trấn sơn núi Thất Tinh, trong lòng hoảng hốt vội vận hết sức bình sinh tung mình khỏi lưng ngựa, cả người và đao lao tới, dùng tuyệt chiêu đắc ý nhất là “Lôi Đao Kình Thiên Địa” chém tới Trương Cáp, những mong ngăn được đòn sát thủ của hắn.
Ngờ đâu Trương Cáp còn cao tay hơn, ném mạnh Phích Lịch Thần Mang vào Triệu Vân, Lê Trung không còn cách nào khác, vội dùng Lôi Hoả Đao ném thẳng vào người Trương Cáp, còn bản thân mình thì uốn lưng, lộn một vòng ôm trọn viên hoả đạn vào lòng, xoay lưng che chắn phía Triệu Vân.
Lôi Đao đi như một vâng mây lửa, lướt tới sát sạt Trương Cáp, họ Trương vội nghiêng người né tránh, Lôi Hoả Đao đi sạt qua, chém đứt dây đai lưng và dây chuỗi Phích Lich Thần Mang. Cùng với lúc đó, hoả đạn nổ vang, thân hình Lê Trung tan tành như xác pháo, máu thịt văng tung toé.
Triệu Vân đang còn loay hoay dưới hố, mắt ngước lên vừa kịp nhìn thấy Lê Trung lao mình ôm lấy quả đạn, người như đờ ra, không kịp phản ứng gì cả. Hoả đạn nổ vang, thân hình Lê Trung tan thành một đống máu thịt bầy nhầy, bắn văng phủ kín cả người Triệu Vân.
Tô Uyển Vân mắt thấy người anh em thủ túc của mình bị hoả pháo nổ nát thây, thì không kiềm được, khóc rống lên nói lớn:
- Lê Trung ca ca! Ca ca chết thảm thiết như vậy, thù này phải trả sao cho đủ.
Tô Uyển Vân kêu xong, do quá xúc động, ngã nhào xuống ngựa chết ngất, mặt mày đổi sắc, mình mẩy mềm oặt, Hứa Hùng dù đau lòng nhưng cũng phải cố kìm nén, lập tức phi thân xuống ngựa đưa tay đỡ Tô Uyển Vân lên.
Dù cố tỏ vẻ cứng rắn, nhưng Hứa Hùng nước mắt cũng chảy như mưa.
Một niềm uát hận dâng trào trong lòng, uất khí bốc lên, Triệu Vân hét lớn, tay cương giật mạnh, hai chân thúc vào bụng ngựa, Bạch Mã như cùng đồng cảm với chủ, hí lên một tiếng vang rền co chân nhảy vọt ra khỏi hố, cả thân hình người ngựa Triệu Vân vọt lên xuyên qua đám mây máu của Lê Trung, xông thẳng về phía Trương Cáp.
Triệu Vân quát lớn:
- Trương Cáp, nếu ta chẳng trả được thù này cho anh em của ta, thì ta thề chẳng đứng trên dương gian, không dám ngẩng đầu nhìn thiên hạ nữa.