Nhìn xung quanh, xác giặc la liệt, chết khoảng hai trăm tên, Triệu Vân mỉm cười nói với Tô Uyển Vân:
- Có lẽ nửa số này là tác phẩm của muội hả?
Uyển Vân xấu hổ, nguýt dài một tiếng rồi giật cương, thúc ngựa phi trước, cả đoàn cười vang, tiếp bước phi theo. Trời vẫn vần vũ, mây đen như đang ùn ùn kéo đến, làm người ta có cảm giác cả bầu trời như sắp đổ sập xuống đầu mình.
Ngựa phi được một lúc, chợt Triệu Vân thấy một tên binh mặc giáp phục hộ vệ đang đứng vẫy mình, Triệu vội thúc ngựa phi đến. Tên lính mách :
- Tiểu nhân thấy My phu nhân bị thương, bồng con ngồi ở bức tường ngôi cổ miếu phía trước, Triệu tướng gia mau đến hộ vệ.
Triệu Vân cảm kích, vội cung tay đáp:
- Xin đa tạ!!!!
Chỉ kịp nói đến đấy, Triệu Vân vội vã thúc ngựa nhằm hướng tên lính chỉ mà phi. Lộ trình tuy khá dài nhưng năm con tuấn mã dưới sự sốt ruột của chủ nhân như giây cung giương hết cỡ, chúng căng hết gân sức chạy thật nhanh, mất hết một khoảng thời gian uống xong chén trà mới tới được trước cái miếu nhỏ.
Đây là một cái miếu thờ sơn thần hoang vắng, bề rộng không đầy một gian phòng, tường nứt nẻ, đổ vỡ lung tung, ngói thủng lỗ chỗ, cửa xập xệ, trước cửa để một tấm chắn bằng nan phên. Triệu Vân nóng ruột, ngựa chưa dừng vó đã tung mình phi thân xuống đất. Triệu Vân đưa tay sửa lại y phục, bước lên thềm đất, kéo tấm chắn ra, vừa định đưa tay mở cửa, bất giác ngẩn người, thì ra trên nắm cửa có buộc một sợi dây thừng, chỉ có điều sợi dây này hình như mới buộc, không có chút bụi bặm nào, thậm chí còn có cả một vệt máu nhỏ dính vào.
Triệu Vân hai tay mở rộng cửa, bước vào hỏi lớn:
- Có My phu nhân trong này không? Tiểu tướng là Triệu Vân đây.
Từ phía sau tiểu miếu, một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Có ta ở đây, Triệu tướng quân đến thật kịp lúc.
Vân nghe vậy, mừng rỡ vội chạy lại phía sau miếu, quả nhiên thấy My phu nhân đang ngồi dựa vào một miệng giếng khô, hai tay bồng con mà khóc.
My phu nhân là một người đàn bà xinh đẹp nhưng hiện giờ đang mang vẻ mặt buồn thiu, hàng mi dài sụp xuống với hàng lệ đang chảy ra nhưng vẫn không giấu nổi một nhan sắc mặn mà. Nơi cổ My phu nhân quấn một băng lụa trắng, máu thấm đỏ tươi, rõ ràng thiếu phụ mới bị thương không lâu. Đó là một vết kiếm thương đang rỉ máu, dù rằng My phu nhân đã buộc vết thương lại bằng một cái khăn tay.
Trông thấy Triệu Vân, My phu nhân vui mừng, vội nói:
- Thiếp gặp được tướng quân ở đây, thực số mệnh A Đẩu vẫn còn. Tướng quân nên thương lấy cha nó, long đong nửa đời người mới có một mụn con. Xin tướng quân giữ gìn, sao cho cha con gặp mặt thì thiếp dù chết cũng cam lòng.
Triệu Vân thấy vậy, trong lòng chua xót, lập tức tiến lại gần quì thưa :
- Ðể chủ mẫu như vậy, thật là tội của Vân này, xin phu nhân không nên nói nhiều, mau lên ngựa, Vân và Tứ Vệ sẽ hết lòng bảo vệ phu nhân và A Đẩu ra khỏi vòng vây.
My phu nhân gạt nước mắt nói :
- Đến lúc này tướng quân còn nói vậy sao, thiếp bị thương nặng lắm, khó sống, xin tướng quân đoái tưởng tới phu quân tôi và tình nghĩa khi xưa mà giúp cho mạng A Ðẩu được an toàn. Đứa trẻ này hoàn toàn trông cậy vào tướng quân, xin tướng quân đi mau, đừng vì thiếp mà mang luỵ.
Nguyên năm xưa, My phu nhân và Triệu Vân đã có một đoạn duyên tình, nhưng vì loạn lạc phân ly mà hai người xa cách, đến khi gặp lại, My phu nhân đã là người của Lưu Bị, Vân đành chôn kín nỗi lòng, hết lòng phò tá. Dù biết rõ chuyện xưa, nhưng Triệu Vân là hảo hán, ân oán phân minh rõ ràng tình nghiệp nên Lưu Bị vẫn rất tin dùng, giao cho Vân phụ trách bảo vệ gia quyến, và quả thật, dù trong lòng đôi khi chua xót khi đối mặt người xưa nhưng Vân vẫn một lòng cung kính khiêm cung, không có lấy một điều thất lễ. Lưu Bị và My phu nhân thấy vậy lại càng đem lòng kính trọng Triệu Vân.
Nghe My phu nhân nói vậy, Triệu Vân hốt hoảng, vập đầu nói:
- Xin chủ mẫu cứ lên ngựa, thần sẽ hộ vệ chủ mẫu về với chúa công, còn ấu chúa, đó là trách nhiệm của Vân này, xin chủ mẫu chớ quá lo lắng.
Mới nói đến đây, hai hàng lệ anh hùng đã ứa trào ra lăn dài trên má viên đại tướng kiêu hùng của Lưu Bị, hòa lẫn với nước mưa khiến không còn thấy đâu là lệ đâu là nước. Xem thế ai bảo kẻ trượng phu không khóc? Có chăng chỉ là chưa gặp lúc thương tâm!
My phu nhân cố nén cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần, mỉm cười nói:
- Sống là gửi, thác là về, nào có chi quan trọng, ôi chỉ sợ A Đẩu nó....
My phu nhân nói xong câu nói, vì cử động quá mạnh, động đến vết thương nên cảm thấy đau điếng, mồ hôi toát ra đầy người. Phu nhân vội vàng ngoảnh đi nơi khác, nghiến răng cố chịu đựng nỗi đau. Lúc này, tiếng quân reo đã gần kề, Triệu Vân vội nói:
- Quân địch đuổi đã gần đến, xin phu nhân hãy mau mau lên ngựa.
My phu nhân gạt đi:
- Quả thực thiếp không sao đi được, tướng quân mau lên đường kẻo để lỡ hết việc.
Bốn bề, tiếng hò reo lại nổi lên. Vân vội nói:
- Phu nhân không nghe lời tôi, giặc đến thì làm thế nào
My phu nhân