Thuở xưa có một nơi gọi là Bình Châu, ở đó có tòa thành Lạc Nhạn. Mười dặm ngoài thành núi non trùng trùng điệp điệp kéo dài không dứt, được gọi là núi Long Ngâm. Trên núi Long Ngâm có Khiếu Nhiên trại, trước cửa trại cờ bay phấp phới, chiêng trống vang trời. Hôm nay là ngày đại đương gia cưới vợ. A không không, sai rồi. Là tiếng trống trận như sấm, thanh âm hô ‘giết’ vang lên rung trời. Quan binh hôm nay tới đây tiêu diệt sơn phỉ.
“Cẩu quan, có bản lĩnh thì tiến vào đây, gia gia ở chỗ này chờ ngươi!” Trên cổng trại cung tiễn đầy trời chính là sơn phỉ, chết đến nơi còn không quên khua môi múa mép tranh cao thấp.
Quân gia cầm đao dẫn theo quan quân đang ở trước cửa trại vùi đầu tiến công, ngửa đầu gân cổ cãi lại: “Cường đạo, chỉ biết làm rùa đen rụt cổ trốn bên trong! Lão tử hôm nay sẽ ngay tại cửa trại giết ngươi!”
“Mỗi người trong Khiếu Nhiên trại ta đều là hảo hán, còn sợ cái tên mặt trắng ngươi sao!”
“Ta phi! Ngươi nói ai mặt trắng!”
“Ai giậm chân thì đó chính là mặt trắng!”
“Tên mặt than đen đúa xuống đây! Để cây đao trong tay lão tử dạy ngươi biết nên nói chuyện với quan gia như thế nào!”
“Tên mặt trắng ngươi lên đây! Gia gia cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
“Ngươi có bản lĩnh thì xuống đây!”
“Ngươi có bản lĩnh thì lên đây!”
“Ngươi xuống đây!”
“Ngươi lên!”
“Ngươi xuống!”
“Lên!”
Tranh tới cãi lui, ầm ĩ ồn ào náo động um trời. Hai quân đang hùng hổ đối chọi thoáng chốc biến thành đàn bà chanh chua cãi nhau vào buổi chợ sớm bên đường.
“Đủ rồi!”
Có người xem không được nữa, một tiếng quát lạnh, trong ngoài sơn môn từ cao đến thấp đều im bặt mà kết thúc, dư âm lượn lờ.
Gió núi xào xạc, đàn chim hoảng sợ bay về rừng, dưới chân ngựa đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một mảnh lá rụng, bị gió thổi đi, lảo đảo một hồi lại rơi xuống bên chân Lại Thất.
Trong một bụi cỏ cách nơi hai quân giao chiến không xa, Lại Thất nín thở ngưng thần, tim “thình thịch” đập loạn, lui thân về phía sau hai phân. Mà khu rừng ở phía sau hắn, mấy chục anh hùng hảo hán dũng cảm nhất, tinh nhuệ nhất, cơ trí nhất, thạo giết người nhất đang ẩn núp mai phục.
Tin tức quan phủ muốn tiêu diệt Khiếu Nhiên trại đã được truyền ra từ nửa tháng trước. Toà thành Lạc Nhạn thuộc về nha môn Bình Châu, núi Long Ngâm ngay tại ngoài thành Lạc Nhạn. Người xưa nói, dân không đấu cùng quan. Kiếm ăn bên miệng lão hổ tuy rằng nguy hiểm, nhưng thứ kiếm được cũng là nhiều nhất không phải sao? Đều nói dưới chân địa giới Tây Bắc là địa bàn của Hắc Long. Không như Thanh Long nơi nơi toả ra chính khí, Hắc Long lại chủ sát, ngang ngược tà khí. Vì thế nơi Tây Bắc rộng lớn này xưa nay không thiếu thổ phỉ. Thủ lĩnh bọn thổ phỉ ở Tây Bắc muốn có được Bình Châu, đứng đầu Bình Châu tất có được núi Long Ngâm. Quy tắc xưa nay đều là như thế, ai có được núi Long Ngâm, người đó có tiếng nói lớn nhất ở Tây Bắc. Từ khi có núi Long Ngâm, cờ hiệu trên đỉnh núi của thổ phỉ chưa từng hạ xuống. Đây chính là cái được gọi là sơn trại kiên cố, đương gia lưu truyền. Quan phủ một năm đến tiêu diệt hai ba lần, đỉnh núi kế bên cũng có lối thông vào ra. Lá cờ xưng vương trên núi Long Ngâm cũng thay đổi một lần lại một lần, trụ được ngắn nhất không quá một tháng, dài nhất là hai ba tháng, chung quy không thể lâu dài, thẳng đến khi có Khiếu Nhiên trại.
Khiếu Nhiên trại chiếm núi Long Ngâm hơn hai mươi năm. Năm đó, một đám người ganh tị đến đỏ mắt Đại đương gia của Khiếu Nhiên trại, đến khi chết cũng không thấy được cảnh núi Long Ngâm đổi chủ. Qua nhiều năm như vậy rồi, vị trí đó nên để cho người khác ngồi đi —- Cố Cửu đương gia của núi Thương Lang cảm khái một tiếng như thế.
Sau lưng bỗng nhiên nóng lên, Lại Thất biết đây nhất định là ánh mắt của Đại đương gia Lã Tam nhà mình. Tiền nhiệm Đại đương gia Lã Đại Sài của Dạ Kiêu trại là phụ thân của Lã Tam. Lã Đại Sài chính là một trong những kẻ ghen tức đến đỏ mắt mà chết kia. Thù giết cha, không đội trời chung. Tuy rằng người ta căn bản chưa hề đụng đến gã, chuyện phụ thân gã cũng là do tự mình có luẩn quẩn trong lòng. Nhưng khi Lã Đại đương gia tiếp nhận Dạ Kiêu trại, vẫn là nghiến răng nghiến lợi mà lập lời thề, đời này, không có được núi Long Ngâm, lão tử liền không gọi là Lã Tam!
Trước mắt là cơ hội tốt nhất. Binh mã của quan phủ rất đông, ngựa cùng đao thương đều là thứ tốt nhất. Khiếu Nhiên trại tại Bình Châu tung hoành nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi không. Một trận này, tám phần là giằng co cho đến khi lưỡng bại câu thương. Chỉ cần trộm đi theo quan quân lên núi, đợi cho hai bên sức cùng lực kiệt, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nếu vận khí tốt, còn có thể không mất một người mà chiếm được núi Long Ngâm.
Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay, Bình Châu chưa từng có ai đem núi Long Ngâm thu vào tay dễ dàng như vậy. Cho dù là Diệp Đấu Thiên của Khiếu Nhiên trại lúc trước, khi còn theo Yên Vân trại cướp được núi Long Ngâm vào tay cũng mất đi không ít nhân thủ. Đến lúc đó, tại Tây Bắc này có ai không khen Lã Đại đương gia một câu “trí dũng song toàn” cơ chứ? —- Thường lão sư của Dạ Kiêu trại rung đùi đắc ý mà nói với Lã Tam như thế. Lã Tam lại gân cổ rống lên những lời này cho mọi người nghe, khiến cho toàn bộ Dạ Kiêu trại sĩ khí dâng trào, hưng phấn đến độ muốn điên rồi.
Cẩn thận chuyển động cổ tay đã có chút tê dại, Lại Thất lần đầu tiên cảm thấy khảm đao trong tay có chút nặng nề. Tầm mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào người đang đứng giữa đại quân phía trước. Thanh âm quát lạnh lúc nãy chính là xuất phát từ người này. Đó là đốc quân vừa mới tới của Bình Châu, từ kinh thành xa xôi mà đến, mới hai mươi tuổi, nhậm chức chỉ mới một tháng, tiêu diệt Khiếu Nhiên trại chính là chủ ý của y. Khi tin tức truyền ra, toàn bộ Tây Bắc đều chờ mong đến xem náo nhiệt.
Khi vừa mới đến chân núi, Lại Thất đánh bạo âm thầm đi lên thăm dò một chút, lại không may, vừa vặn chống lại một đôi mắt so với nước sông tháng mười hai còn lạnh hơn. Một cái liếc mắt này, Lại Thất cảm thấy từ đầu đến chân như bị băng tuyết xuyên qua, một cỗ lạnh lẽo chết chóc dâng lên từ tận đáy lòng. Kẻ này ai bảo là từ kinh thành tới chứ? Rõ ràng là từ Hoàng tuyền bò lên thì có! Nếu không phải trong nháy mắt lại nhìn thấy một tiểu quả phụ mặc hồng y ở quán trà dưới chân núi, tâm Lại Thất chỉ sợ đến lúc này còn chưa thể nóng lại.
Chính là bắt đầu từ cái nhìn này, Lại Thất cứ cảm thấy trong lòng có chút không yên. Bộ dáng tân đốc quân tựa như thư sinh mặt trắng này, là một kẻ thật đáng sợ a!
“Công thành.” Đốc quân trẻ tuổi từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc hô lên. Ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí cũng thật tối tăm.
Tùy tùng bên cạnh y kính cẩn cúi đầu.
Hô một tiếng, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra.
Sơn phỉ trên cổng trại đang mắng đến hăng say lúc này lần lượt ngã lăn xuống như sung rụng. Thủ vệ vốn bảo hộ sơn trại chặt chẻ lúc này đã lộ ra sơ hở, quan quân nhân cơ hội đẩy lên một chiếc xe đẩy cồng kềnh tấn công vào cửa trại rắn chắn. Xe công thành là một thân cây to cần phải có mấy đại hán cao lớn mới ôm nổi. Lại Thất biết, xưa nay chỉ có ở biên cương, binh mã cùng quân Thát Tử chiến đấu mới dùng đến loại dụng cụ này. Đối với đám lục lâm thảo khấu ngươi đoạt của ta một đỉnh núi, ta đoạt lại của ngươi nửa sơn trại, đánh nhau đến ngươi chết ta sống, trong mắt đế vương mà nói bọn họ chỉ giống như đứa bé ba tuổi ở nhà mà thôi. Dùng xe công thành, còn không phải là “dùng đao mổ trâu giết gà” sao?
Tân đốc quân này ra tay thật đúng là mạnh bạo. Lã Đại đương gia từng nói qua, thế gia đệ tử trong kinh thành đều là những bại gia tử tiêu tiền như nước.
Xe đẩy dần di chuyển đến trước cổng trại, ầm một tiếng vang lên thật lớn. Sơn phỉ của Khiếu Nhiên trại mới vừa rồi còn kiêu ngạo giờ đây luống cuống tay chân, sắc mặt cũng chuyển thành trắng bệch, lúc này mới bất chấp chửi rủa, cầm đao lên ồn ào kêu la muốn chiến đấu đến cùng. Cửa trại dựa vào vách núi hai bên mà xây nên phút chốc liền lung lay sắp đổ, có người hoảng loạn đến độ lảo đảo rơi xuống. Một khi cổng trại bị công phá, thời điểm Khiếu Nhiên trại bị san bằng không còn lâu nữa.
“Về sau, Tây Bắc chính là thiên hạ của Dạ Kiêu trại chúng ta!” Lời nói dõng dạc của Thường sư gia vang lên bên tai Lại Thất. Khiếu Nhiên trại chiếm cứ núi Long Ngâm hơn hai mươi năm, sau khi Diệp Đấu Thiên chết quả nhiên vẫn không thể giữ được.
Không đợi Lại Thất lại thở dài vài cái, trong đao quang kiếm ảnh, thanh âm mắng chửi khàn khàn vang lên phá tan tiếng “thùng thùng” của xe đẩy khi đập vào cổng trại, một từ không sót mà truyền đến: “Ta thao! Họ Lạc kia! Ngươi ra tay thật ngoan độc! Con mẹ nó ngươi muốn chơi với lão tử phải không!”
Lại Thất thu hồi tầm mắt nhìn lại về phía người đứng giữa quan quân, “Họ Lạc” an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên ngựa, bóng dáng cao ngất như tùng bách, ngay cả góc áo cũng không có một chút lay động. Tân đốc quân Bình Châu Lạc Vân Phóng, là nhân vật mà mấy hôm nay người người ở Tây Bắc đều bàn tán sôi nổi, con cháu Lạc gia. Lạc gia còn có một nữ nhi đang là nương nương trong cung. Đó là thế gia đại tộc đã có mấy đời nối tiếp, mặc cho gió táp mưa sa vẫn cường thịnh xa hoa như trước.
Trong mắt dân chúng cùng khổ, một năm mười hai tháng ước chừng đã có ba trăm sáu mươi ngày phải lo nghĩ làm sao để lấp đầy cái bụng, hào môn gia tộc gì đó, tựa như vai diễn được yêu thích trên sân khấu hí kịch ở trong thôn mà thôi, cùng với mình không phải cùng một loại người. Ở nơi núi cao hoàng đế xa này, trong suy nghĩ của dân chúng Bình Châu cái nơi hẻo lánh ngay cả chim cũng không bay đến một con này, y càng giống như vị thần tiên cao cao tại thượng đứng trên đám mây. Tỷ tỷ ở trong cung làm nương nương a! Đó không phải là quốc cữu gia sao? Lão tử nếu làm quốc cữu gia, thì ngay cả phân người trong thôn cũng đều là của ta, ai cũng đừng hòng lấy!
Người như vậy thế mà lại ngàn dặm xa xôi đến Bình Châu, vùng đất cằn cỗi hẻo lánh chỉ có sỏi đá này.
Phía bắc Bình Châu là Linh Châu, ra khỏi Linh Châu là Thanh Châu. Thanh Châu với Tây Cao sừng sững lập nên một quan ải Võ Vương. Trước kia, Thái tổ hoàng đế nhất thống thiên hạ, Hộ quốc công giơ cao hoàng kỳ Đại Lương lao ra quan ải, một đường bắt hết mười sáu bộ tộc của Hồ tộc ở quan ngoại. Lúc đó, tất cả đều thuộc về triều đình, ải Võ Vương lấy phía Tây xưng quan ngoại mười sáu châu.
Sau đó, quan ngoại mười sáu châu từng cái một bị mất đi, Thiên tử Đại Lương văn nhược tựa như gà con bị chiến mã của Thát Tử như lang như hổ đuổi đánh một đường xuôi vào nam, từ Cố Đô chạy tới đô thành Ninh An hiện nay. Thời điểm nguy nan, một số trung liệt chi sĩ chạy trối chết, một số hào cường thế gia hỗn loạn tứ tán, vẫn là Hộ quốc công tự thân xuất chiến, già trẻ lớn bé đều lấy mệnh tử thủ, đem núi sông cố thổ từng tấc thu lại, dẫu nguy hiểm tính mạng cũng cố thu hồi ải Võ Vương.
Tiếp sau đó, hai