Yến Khiếu khởi hành vào đúng ngày tết hoa đăng ở Linh Châu.
Theo phong tục ở Linh Châu, hàng năm vào đêm trăng tròn sau mùa thu hoạch cuối cùng, trong thành sẽ tổ chức đại lễ chúc mừng, ban đêm toàn thành nam nữ già trẻ đốt đèn dạo chơi, có thể nói là một việc trọng đại. Mấy năm nay Hồ Hán hỗn tạp, phong tục cũng càng thêm biến đổi. Dạo chơi trong thành là lúc, hàng quán hai bên đường buôn bán suốt cả một đêm cho tới sáng sớm hôm sau, trên đài cao ở đầu phố có Hồ cơ xinh đẹp cùng đủ loại nghệ nhân, hoặc vừa múa vừa hát, hoặc vừa ảo thuật vừa xiếc, náo nhiệt giống như năm mới. Cũng có nhiều nam nữ trẻ tuổi mượn cơ hội đưa tình, một chiếc hoa đăng, một cái túi hương, giữa dòng người như dệt, ngoái đầu nhìn lại trao nhau một nụ cười nhẹ, khoảnh khắc ngắn ngủi đối diện nhau, liền đưa tình trao tâm ý ngươi nông ta nông () tương hứa chung thân.
() Trong chàng có ta, trong ta có chàng (Ngã nông từ – Quản Đạo Thăng, nguyên văn cả câu: Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa.)
Yến Đại đương gia nhìn mà thích thú hồi lâu, mỗi ngày đếm trên đầu ngón tay, nói ở bên ngoài cái này cái kia ôi y nha, Vân muội muội, chúng ta có phải cũng nên nhập gia tùy tục vui cùng dân chúng hay không?
Lạc Vân Phóng nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Yến đại đương gia vẫn bám riết không tha, Lạc đốc quân vẫn vững như Thái Sơn, chỉ có gã tuỳ tùng chờ sai bảo đứng ngoài thư phòng mỗi ngày bị ầm ĩ đến đau đầu —— cùng một ý mà mỗi ngày đều biến đổi thành nhiều kiểu dáng lăn qua lộn lại nói mấy lần, các ngươi có phiền hay không? Có phiền hay không?
Phiền phiền nhiễu nhiễu cãi nhau cứ như vậy mà qua, lễ mừng chung quy cùng Yến Khiếu vô duyên.
Sáng sớm, trước cửa thành nhân mã thưa thớt, Yến Đại đương gia dẫn đầu xoay người lên ngựa. Cách đó không xa vừa lúc có người đang vui vẻ phấn khích nhìn chiếc đèn ***g treo trên cây, chuẩn bị buổi tối đi dạo chơi quanh thành. Hắn ghìm lại dây cương, nhìn lại nhìn, quay đầu cười hì hì với Lạc Vân Phóng nói: “Quấn ngươi vài ngày, muốn kéo ngươi cùng ta đi dạo chơi quanh thành, ngươi đều không gật đầu. Hiện tại ta đi rồi, không còn ai đi cùng ngươi nữa.”
Lạc Vân Phóng cưỡi ngựa bên cạnh hắn, nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn đùa: “Vậy ngươi ngày mai hãy đi?”
Hắn liền nhe răng, hai mắt sáng ngời hữu thần, chăm chú vào gương mặt đang ngây ra của y nhìn qua nhìn lại một lần, lắc đầu, khẩu khí nghiêm túc: “Việc có nặng có nhẹ, đại sự làm trọng, quân cơ không thể chậm trễ.” Nghê Văn Lương đã dẫn người qua sông Ly, nếu muộn nữa thì thật sự sẽ không kịp.
Ánh nắng sớm mai màu vàng kim nhàn nhạt từ trên đầu tường phía đông chiếu xuống đường cong bên sườn mặt kiên định của hắn, nam nhân một thân huyền sắc y bào xứng với kiên giáp kim sắc, kim quan cài tóc thân đeo trường đao, sống lưng thẳng tắp mà ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng uy vũ nói không nên lời. Hắn đưa mắt trông về phía xa, vẻ mặt xa xăm, dưới nắng sớm mờ nhạt, mơ hồ thấy được bên mép cằm có vết sẹo đã nhạt đến cơ hồ nhìn không rõ, càng tôn lên mi mục sâu thẳm, không lý do lộ ra mấy phần tuấn lãng vĩ ngạn.
Tính hắn thức thời, phân rõ nặng nhẹ. Nỗi lo trong lòng Lạc Vân Phóng lúc này mới cởi bỏ một nửa, khó có được sắc mặt nhu hòa dịu xuống, nhắm mắt cùng hắn đi ra ngoài thành. Kề bên tai, Yến Khiếu đi theo lại giải thích một câu: “Đến chậm, Vân Lan của ngươi nếu xảy ra việc gì không hay, ngươi sẽ hận chết ta.”
Nắm cơm trắng náo loạn mấy lần muốn đến Linh Châu tham quan, đều bị Lạc Vân Phóng không chút lưu tình mà bác bỏ, đến nay còn đang ngoan ngoãn trong học đường thành Lạc Nhạn đọc sách. Nghê Văn Lương nếu vào thành, tất nhiên trước tiên sẽ đem nó cột vào bên người.
Không khỏi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt Lạc Vân Phóng buông xuống, mím môi yên lặng trầm tư.
Yến Khiếu hồn nhiên không phát hiện, lưu luyến mà liên tiếp quay đầu nhìn ***g đèn treo trên cây cao kia.
Vũ khí leng keng, đội ngũ uốn lượn, cửa thành cao lớn xa xa từ từ tụt lại phía sau, cảnh tượng trong thành sớm đã không nhìn thấy nữa, cho dù có mỏi mắt ngóng nhìn, cũng không trông thấy cái gì. Lạc Vân Phóng ghìm ngựa dừng lại, khẽ ho khụ một tiếng: “Nghê Văn Lương binh hùng tướng mạnh, không thể sơ suất.”
Yến Khiếu hiểu được Lạc Vân Phóng nên trở về thành, gật đầu đáp ứng: “Ngươi yên tâm, ta hiểu được.”
Hai nhà Khiếu Nhiên trại cùng quân lính Bình Châu chung sống ước chừng đã hai năm. Vì ổn định quân tâm, trước mắt bao người, hai người ngươi tiễn ta ta tiễn ngươi tiễn đưa đưa tiễn diễn không ít lần, mới đầu giả mù sa mưa mà diễn mấy lần, hiện giờ dĩ nhiên đã thành ăn ý cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
“Ngoại trừ Nghê Văn Lương, những nơi khác cũng đã phái người đi trinh sát, không thể thả lỏng.”
“Trong lòng ta đều biết.”
“Một khi Chung Việt trở về, Bình Châu ta sẽ phái người tiếp viện.”
“Đi đi, ta chờ.”
Hắn vừa nói xong, y liền câu lên khóe miệng gật đầu. Một người xị mặt cúi đầu mà nói, một người gượng cười liên tục gật đầu. Xem đi xem đi, tâm bình khí hòa cũng không phải khó như vậy, đều thối lui một bước, ai cũng đừng cao lãnh, ai cũng đừng đùa giỡn, chẳng phải trên gương mặt bình dị gần gũi của Lạc đốc quân cũng có thể treo lên vài phần thân thiện hòa nhã sao.
Đám người còn lại ở đây đồng loạt rào rào mà nhìn hai người diễn kịch lại đồng loạt rào rào mà quay mặt đi. Cảnh tượng thay đổi trang phục thay đổi, đây là kẻ mà năm đó trong phòng nghị sự Khiếu Nhiên trại ngồi xổm bên chân Lạc đốc quân như con chó lông xù, a, không, Đại đương gia vẫn là như thế…. Ừ…. Không thể nói cho Điền sư gia. Biết Đại đương gia vẫn là không tiền đồ như vậy, Điền sư gia lại đấm cái bàn mà khóc mất.
Gió bắc ***g lộng, bụi đất bay lên, Lạc Vân Phóng chắp tay từ biệt: “Mỗ tại đây yên lặng chờ tin lành.”
Yến Khiếu vẻ mặt nghiêm túc đáp lễ: “Nhất định không phụ Đốc quân đại nhân ủy thác.”
Y cúi đầu, hắn giương mắt, gió lạnh thổi loạn tóc mai, ánh mắt Lạc Vân Phóng vừa vặn nhìn thấy vết sẹo nhợt nhạt trên cằm hắn, một đường nghiêng nghiêng vẽ lên bên trái khóe miệng, vốn là một tên giang hồ thảo mãng không có bộ dạng đoan chính, lúc này lại nặng thêm mấy phần tà khí.
Ma xui quỷ khiến, Lạc đại công tử ít lời ít ngữ, cả một chữ cũng không chịu nhiều lời lại lệ thường khách sáo thêm một câu: “Trên lưng có vết thương… Nhớ đúng giờ thoa dược.”
Lời còn chưa dứt, Lạc Vân Phóng đã hung hăng cắn đầu lưỡi chính mình.
Ánh dương sớm mai dần nhô lên cao chiếu rọi xuống, Yến Đại đương gia miệng cười tươi phơi bày cả hàm răng cơ hồ chói sáng đến hoa mắt mọi người ở đây: “Được, ta nhất định nhớ kỹ.”
Nhiều năm sau, Lạc Vân Phóng mỗi khi hồi tưởng chuyện xưa, hình ảnh hiện lên đầu tiên vẫn là hàm răng trắng tinh long lanh sáng loáng làm người nhịn không được cong mắt cười theo này.
Yến Khiếu a, tai họa.
Sau lễ mừng trăng tròn, thành Cô Vụ thực nhanh tiến vào đông. Lớn lớn nhỏ nhỏ không biết đổ xuống bao nhiêu trận tuyết, từ ngoài thư phòng nhìn ra một mảnh mênh mông trắng bạc. Dân phong Tây Bắc bưu hãn, cùng với mùa đông Tây Bắc cũng theo đó càng nhiều gian khổ. Không giống Giang Nam ẩm ướt âm hàn, gió dao nhỏ “phần phật” thổi vào trên mặt liền để lại từng vết máu nhỏ.
Người nọ không ở đây, trong thư phòng Lạc Vân Phóng đột nhiên an tĩnh không ít. Tuỳ tùng đứng cạnh cửa nhỏ giọng đàm luận: “Con người chính là thật đáng khinh bỉ. Trước kia cảm thấy ầm ĩ, hận không thể bịt kín lỗ tai, lúc này khó khăn lắm mới được thanh tịnh, lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cả người không dễ chịu.”
Gã tuỳ tùng tự giác đem thanh âm ép tới rất nhỏ, phút chốc đã bị tuyết rơi cùng tiếng gió rít che giấu. Người trong phòng lại vẫn nghe thấy được, ánh mắt bình tĩnh lướt qua quân báo, ngón tay ở trên bàn gõ hai tiếng: “Muốn nói chuyện phiếm thì ra đứng trong tuyết.”
“Tiểu nhân không dám.” Gã tuỳ tùng sợ hãi nhảy dựng nhanh chóng nghiêm trang đứng vững, thở cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng yên lặng âm thầm rơi lệ ngàn dòng —— người đó… tuy rằng có chút ầm ĩ, nhưng nếu có hắn ở phía trước chống đỡ, ít nhất Lạc đốc quân sẽ không trút vào bọn họ. Con người a, thực là đáng khinh mà, lúc người ta còn ở đây thì ghét bỏ, không còn ở mới biết cái gì gọi là tốt xấu.
Hoả lò trong thư phòng đốt đến đỏ bừng, lại không chịu nổi cơn gió lạnh len qua khe cửa sổ tiến vào. Chiếc giường mỹ nhân xa hoa dung tục năm màu mười sắc chói sáng sặc sỡ đến cả tú bà kỹ viện cũng không chịu nổi vẫn còn đặt ở đằng kia. Mỗi ngày Lạc Vân Phóng đi ngang qua đều nhịn không được nhíu mày, lại chung quy chậm chạp không gọi người vứt đi.
Chiến báo Chung Việt gửi đến vẫn luôn ngắn gọn: hạnh bất nhục mệnh (may mắn không làm nhục mệnh). Ít ỏi bốn chữ, nói hết phong sương. Luân phiên khổ chiến, nhiều lần được mà lại mất, nhiều lần mất mà có lại, Linh Châu cùng Thanh Châu là cứ điểm cuối cùng của giao giới —— Hắc Ưng bảo cuối cùng đã chặt chẽ rơi vào tay quân Bình Châu. Đến đây, toàn bộ Linh Châu rốt cuộc lần nữa quay về bản đồ Đại Lương.
Khi chiến sự mới bắt đầu, Yến Khiếu quả quyết, vị Xích đế Cửu Nhung trẻ tuổi tài cao kia còn rất non trẻ. Người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, bốc đồng mười phần, sống chết trước mắt lại thường lo trước lo sau tâm tư dao động. Sinh tử một đường, thành bại chẳng qua chỉ trong chớp mắt, ngươi tới ta đi, đến cuối cùng, đại tuyết áp thành, binh tẫn lương tuyệt (hết binh hết lương thực), y không thắng hàn (y phục không chịu nỗi lạnh lẽo), chỉ duy dựa vào một phần kiên định.
May mắn, Yến Khiếu cùng Lạc Vân Phóng đều là người đã quen chịu khổ.
Kỳ thật, luận tuổi tác, y cùng Yến Khiếu so với vị Xích đế được Tiêu thái hậu che chở kia, có lớn hơn bao nhiêu?
Yến Khiếu có một cơ sở có khả năng xâm nhập làm nội ứng bên trong triều đình Cửu Nhung. Tục truyền, Hắc Ưng bảo thất thủ, Xích đế Cửu Nhung ở trong ngực mẫu thân Tiêu thái hậu khóc rống một hồi. Thị phi thật giả khó lường, bất quá trên dưới Cửu Nhung đối với thiếu đế đã biết hổ thẹn tỏ ra rất vui mừng.
Nghe tiếng tuyết rơi tất tất tốt tốt bên ngoài, trên mặt Lạc Vân Phóng không lộ ra bất luận biểu tình gì, dưới đáy lòng lại thật dài thở ra một hơi. May mắn… Thật sự là may mắn. Yến Khiếu và y tựa như hai con bạc đỏ mắt đánh cuộc mà thu không được, tại Hắc Ưng bảo cơ hồ đã đặt hết vốn liếng. Nếu trước khi trời đông giá rét chấm dứt mà không nắm được trong tay, đợi đến đầu xuân sang năm, mười sáu bộ ở Tây Bắc ngóc đầu trở lại, khi đó đến phiên hai người bọn họ ôm đầu khóc rống.