Tại khu phố phía nam kinh thành, phường Chu Tước, sâu trong hẻm Hoè Hoa có một ngôi miếu Nguyệt Lão, cũng không biết là từ năm nào tháng nào do người nào tu kiến, diện tích không lớn, thanh danh thực tốt. Trong nhà có nữ nhi đến tuổi cập kê lại chưa mai mối, vừa đầy mười lăm đều muốn tới đây thắp một nén nhang, Nguyệt Lão tóc bạc đồng nhan (dung nhan trẻ con) ngồi trên cao biết được, sẽ sớm tìm cho một đoạn kim ngọc lương duyên.
Năm ấy Tứ tỷ tỷ của Đại bá gia gần đến tuổi cập kê, nữ quyến Yến gia bàn nhau lên kế hoạch cũng muốn đi miếu Nguyệt Lão lạy một lạy. Vốn bảo là không mang theo nam tử, hắn lại ỷ vào tuổi còn nhỏ, sống chết cầu xin lăn lộn làm nũng, ôm chặt đùi lão tổ mẫu không tha, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện mà tiến vào kiệu của mẫu thân.
Khuê danh Tứ tỷ tỷ gọi là Thái Nguyệt, từ khi sinh ra lại cùng mấy chữ ôn nhu dịu dàng này không dính dáng đến nửa phần. Vũ đao lộng thương, giương cung bắn nguyệt, một cái roi chín đoạn đùa giỡn đến uy vũ sinh phong. Nếu thân là nam nhi, tất lại là một tướng quân dũng mãnh trong quân Yến gia. Ngay cả như thế, ngày đó cũng vẫn không thể không nén xuống tính tình, bôi lên dầu hoa nhài, thoa phấn tường vi, điểm môi son, tô than vẽ mày, sơn nhựa cây bóng nước lên mười đầu móng tay. Áo ngắn tay hẹp thường ngày tất cả đổi lại thành váy tơ mỏng tay áo rộng màu sắc xinh đẹp, tóc mây đen cài thêm hoa mẫu đơn, vòng đeo khảm đá xanh biếc bước chân lay động. Trong lòng Đại bá mẫu không khỏi lo lắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nữ hào đã quen với việc ngẩng đầu mà đi lúc này trùm khăn xoay eo bước từng bước gian nan. Khi đó Yến Đại đương gia chỉ lớn bằng cây củ cải, trốn ở một bên chớp mắt vừa nhìn vừa cười đến vui vẻ. Khi nàng đi ngang qua sát bên người hắn, mẫu dạ xoa trừng mắt có thù tất báo ra tay như chớp, tóm mặt của hắn hung hăng xoa nắn một phen, trút hết lên hắn cho hả giận.
Yến Khiếu vẫn còn nhớ rõ ngày đó Tứ tỷ tỷ xuyên váy áo trăm lớp kia, trên búi tóc nở ra hoa lựu, đỏ như máu gà đoạt hồn người, một mảnh lấp loáng lóng lánh, như sương như khói treo trên góc váy và cổ tay áo, chỉ xa xa liếc mắt một cái, cũng đủ để làm người ta không quên được dáng vẻ xinh đẹp của Tứ tiểu thư Yến gia.
Đến cuối cùng, hoa nở cũng đến lúc phải tàn, là ai đem năm xưa ngầm trộm đổi, cây hoa lựu tươi đẹp cũng ngăn không được thời gian vô tình, chiếc váy lót tinh xảo đảo mắt đã bị trần ai phá nát, người mặc váy còn chưa từng thu liễm tính tình chờ tháng sau lão nhân ban cho nhân duyên, đã vội đi theo nữ quyến cả nhà cùng chung một kiếm vung ngang tự vẫn. Cho đến hôm nay, miếu Nguyệt Lão hương khói cường thịnh năm xưa cũng khó tránh khỏi sa sút, Nguyệt Lão cầm tơ hồng trong tay ngồi trên cao bị bụi đất phủ lên không thấy rõ mặt mày. Tiểu thiếu gia ngang ngạnh bụm mặt lăn trên mặt đất khóc nháo không ngừng xưa kia, lúc này… Ách… Yến Khiếu nghĩ, hắn tám phần đã đắc tội gì tới Nguyệt Lão rồi, nếu không, vì sao mỗi lần trở về đều mặt xám mày tro như vậy?
Thôi thôi, không đề cập tới chuyện khác, thời vậy mệnh vậy(), năm tháng chẳng qua là một thanh đao giết heo băng lãnh.
() Thì dã mệnh dã: có nhiều lý giải, nhưng theo mình hiểu là thời đã vậy mệnh đã vậy rồi.
Vài tiếng quát khẽ, tiếng bước chân rối loạn trước cửa miếu chuyển hướng, sau đó càng lúc càng xa, dần dần không còn tiếng động nào nữa.
“Đi rồi?” Cảnh giác mà nhiều lần vểnh tai xác nhận, Yến Khiếu nén xuống tình tự, dẫn đầu chui ra từ dưới bàn thờ.
Lạc Vân Phóng trầm trầm ừ một tiếng, cẩn thận nhìn xung quanh: “Không thể khinh thường.”
Yến Khiếu đứng ở cửa từ đường hướng ra phía ngoài thăm dò, thận trọng quan sát cho đến khi xác định ở đầu đường không có một bóng người, mới nhẹ tay nhẹ chân mà khép cửa lại, quay đầu đã thấy Lạc Vân Phóng ngã ngồi dựa vào chân bàn thờ, mày nhíu chặt.
Một đường hỗn chiến phá vòng vây, hai người đều bị thương, hơn nữa Lạc Vân Phóng một thân y bào đen như mực cơ hồ bị máu thấm đến ướt đẫm: “Chúng ta phải mau chóng ra khỏi thành.”
Gương mặt y nguyên bản trắng nõn lúc này do mất máu mà tái nhợt, ẩn ẩn lộ ra vài phần tím tái, sắc môi cũng có chút trắng bệch.
Nhìn y dựa vào góc bàn chậm rãi ngồi xuống còn không quên thẳng tắp thắt lưng tỏ vẻ không sao, mày Yến Khiếu nhăn đến càng sâu. Muốn ra khỏi thành phải đợi đến hừng đông, cửa thành mở ra. Trước khi vào thành, Lạc Vân Phóng đã để lại một vài nhân thủ ở bên ngoài. Chỉ cần ra khỏi cửa thành, bổ sung nhân mã, về Bình Châu không phải việc khó. Khó là khó trong vài canh giờ trước bình minh này, hắc y nhân truy kích không thành, tất nhiên sẽ đi vòng quanh