Trong mắt Yến Khiếu cũng lộ ra vài phần suy tư, trên mặt đột nhiên thay đổi, lập tức đặt tay xuống, quay đầu nhìn y chớp mắt: “Ta đã nói, Diêu gia Thập Tam là một người thông minh.”
Diêu gia Thập Tam công tử thông minh hay không người đời đã sớm có nhận định, thân thể Thập Tam công tử ốm yếu nhiều bệnh mọi người đều biết. Mùi vị thảo dược đắng chát cuốn theo gió đêm thổi vào bên trong, thanh niên thân hình khô gầy khoác áo choàng màu đen, sắc mặt sạm vàng, chỉ có đôi mắt sáng đến đốt người. Gã đưa tay che mặt khẽ ho: “Nói ngắn gọn, Thập Tam tới đây là bởi vì hai việc. Một chuyện tốt, một chuyện xấu, không biết nhị vị muốn nghe chuyện nào trước?”
Cuối mùa xuân Thiên Khải năm thứ mười một, Hoàn Huy đế mỗi ngày vẫn như trước sung sướng đến nhàm chán. Trong cung lại thêm vài vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương, các mỹ nhân lại lần lượt sinh cho hắn thêm không ít hoàng tử công chúa. Triều thần vẫn mấy năm như một ngày mà cùng hắn kể lể, hoàng đế nhìn không tới bên ngoài thành giang thanh hải yến () tám phương thái bình là như thế nào.
() Nước non yên bình.
Hoàn Huy đế vừa lòng gật đầu, vân vê đầu ngón tay, nhãn châu xoay tròn, lại gảy gảy lên long bào thêu kim tuyến, đột nhiên hỏi một câu: “Nghe nói mấy ngày trước trong kinh thành không yên ổn?”
“Hoang đường!” Lạc các lão dưới thềm đỏ bước ra khỏi hàng, quả nhiên ngôn từ chính nghĩa, “Chuyện kể trên phố, bắt gió bắt bóng, bịa đặt. Bệ hạ vạn lần không thể tin.”
Hoàn Huy đế cứ xem như là đúng, ngón tay chậm rãi vỗ về một đường nếp gấp hơi hơi hở ra trên vạt áo: “Nghe nói náo loạn rất lớn, cố tình lại từ Hộ quốc công phủ náo loạn ra?”
Hoàng đế bệ hạ cùng Điền sư gia có một sở thích giống nhau, trong lúc rảnh rỗi thường gọi tiểu thái giám vào, nghe một chút nhân sinh bách dạng thế gian chân tình: “Sách… Nơi đó, đúng là không may mắn a.”
Tiếng thở dài ai thán chậm rãi lượn lờ phía trên kim điện rộng lớn xoay quanh ba vòng, quần thần cúi đầu thu lại ánh mắt, nín thở ngưng thần, trong một khắc, không có người nào dám lên tiếng. Hai mươi năm, hai mươi năm triều đình im bặt không nhắc tới Yến gia. Hôm nay cố tình lại bị thiên tử từ nhỏ đã không thông minh này vô ý nhắc tới.
Bốn vị các lão hai mặt nhìn nhau, Lạc gia Đại lão gia bất động thanh sắc mà xoa xoa hốt bản () ngà voi trong tay, hít sâu một hơi.
() thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Thiên tử hỉ nộ vô thường hoàn toàn không phát giác chính mình mới vừa rồi đã nói chuyện gì không thích hợp, vô cùng vui vẻ mà khơi lên câu chuyện: “Lạc ái khanh, trẫm năm trước có nghe nói khanh muốn tìm mai mối cho đại chất nhi kia của khanh, xem được người nào rồi?”
Ba vị các lão bên cạnh đều thẳng lưng, cúi đầu thả lỏng sắc mặt. Lạc đại nhân cầm hốt bản ngà voi, đáp lời không dám có chút chậm trễ: “Thần sợ hãi, việc vặt trong nhà, không dám phiền bệ hạ vướng bận.”
Hoàn Huy đế cười cười, không tiếp tục nói chuyện khác, đứng dậy bãi triều.
Sau khi tam quỳ cửu lạy, văn võ bá quan khom người rút lui rời khỏi kim điện. Lạc Đại lão gia chậm rãi đi theo sau mọi người, vẻ mặt đoan chính, đáy mắt lại là một mảnh lãnh quang.
Chất tử kia của lão.
Năm đó, hảo đệ đệ đã áp chế lão tận ba mươi năm rốt cuộc đã chết, trong lòng lão có bao nhiêu vui sướng. Hảo chất tử kia của lão lại là một người thức thời, tình nguyện giao hết gia sản nhị phòng cho bá phụ “quản lý”, chỉ cầu dẫn ấu đệ rời kinh. Một bút không viết ra được hai chữ Lạc, huống chi lúc đó lão đang đắc ý, thế nên không chút do dự mà gật đầu đáp ứng. Để tránh lưu hoạ ngày sau, lão còn sắp xếp một người vào bên cạnh bọn họ, rồi đuổi họ đến tận Bình Châu xa xôi. Đốc quân Bình Châu, trấn giữ một phương, tiền đồ vẻ vang, nếu không phải có đại bá là người có địa vị cao như lão, lấy tuổi tác cùng lý lịch của y, căn bản ngồi không được vị trí này. Chỉ một điều này, cũng đủ để lấp miệng mọi người trong gia tộc Lạc gia. Về phần Bình Châu khó khăn và nguy hiểm như thế nào, vậy thì cần phải xem số mệnh của Lạc gia Đại công tử.
Lạc gia đại gia hành sự từ trước đến nay đều như thế, trong vải bông có kim, trong tươi cười có đao, rõ ràng là ném hai huynh đệ bọn họ tự sinh tự diệt, lại ở ngoài mặt làm người ta bới không ra sai lầm gì. Trong tộc có kẻ ngây thơ hồ đồ, còn giơ ngón tay cái khen lão thật là một đại bá nhân từ lương thiện, thật chăm sóc chất nhi vừa mất cha.
Nhìn xem, nhìn xem, thật tốt. Lạc Đại lão gia trước mặt mọi người thì vuốt râu cười to, khi không có ai xung quanh, càng nghĩ càng nhịn không được mà cười ra tiếng. Từ khi đánh mất ải Võ Vương, đốc quân Bình Châu không có một ai có thể toàn vẹn () trở về kinh thành. Thật tốt. Không còn đệ đệ từ trước đến nay đều luôn áp chế lão, ngay cả chất nhi tướng mạo rất giống đệ đệ cũng đã biến mất, thật quá tốt. Tận lực nhịn hơn nửa đời người, trong lòng lão lúc này mới xem như được thoải mái.
() nguyên văn: toàn tu toàn vĩ.
Vốn nên là viên viên mãn mãn như thế. Nữ nhi trong cung có hoàng tử, hoàng đế mừng rỡ, Lạc gia càng được lòng vua, thánh quyến thịnh vượng, tiên hoa phanh du (). Dựa theo lão kỳ vọng, lão cùng các phụ tá đã nhiều lần cân nhắc mưu định kế hoạch, nên thuận thuận lợi lợi mà một đường tiến lên. Chờ đến sau này, mười năm, hai mươi năm, không, có lẽ không cần lâu như vậy, bọn họ sẽ có hoàng tử. Tuy rằng dưới gối Hoàn Huy đế có nhiều nhi tử, nhưng trong người thập nhị hoàng tử cũng chảy huyết mạch Lạc gia, có Lạc gia, có lão thân là ngoại tổ tộc trưởng Lạc gia, hết thảy đều không có gì đáng ngại. Chỉ cần chậm rãi, kiên nhẫn, ngày qua ngày, chờ hoàng tử trưởng thành trở thành thái tử, thái tử lại tiến thêm một bước trở thành thiên tử… Lạc gia, từ thuở ban sơ khai triều lập quốc, Lạc gia chẳng qua cũng chỉ là một trong số đông đảo chúng thế gia. Nhưng từ nay, Lạc gia rồi sẽ biến thành gia tộc áp đảo hết thảy danh môn hào duyệt, mà lão, là người gánh trách nhiệm lèo lái bộ tộc Lạc thị hiển nhiên được xem như đứng trên vạn người.
() đại ý: một người sang cả họ được nhờ.
Tốt đẹp như thế, hoàn mỹ như thế. Nguyên bản phải là như vậy. Chính là, cố tình, lại có biến cố. Lão trăm triệu chưa từng nghĩ đến sẽ có sai lầm. Lạc Vân Phóng, mọi chuyện y làm đều cường ngạnh hơn so với thân đệ của lão, chẳng những sống thật tốt tại Bình Châu, lại còn xuất binh đoạt lại Linh Châu! Hai mươi năm, hùng binh Đại Lương lần đầu quay về cố thổ. Công tích lớn như thế, xuất từ Lạc gia, cố tình lại là đại chất nhi của lão, người thường lạnh lùng nhìn chằm chằm lão, người sớm đã bị lão coi như đã chết.
Khi tin chiến thắng từ thành Thanh Tước truyền đến, cổ họng lão giống như bị bát chè trôi nước vừa mới ăn lúc sáng làm cho mắc nghẹn, hồi lâu không hít thở được. Loại cảm giác này rất quen thuộc, là nửa đời trước, lão cho đến nay vẫn không dám nhớ lại nửa đời trước, đó là đoạn thời gian không có lúc nào không bị vây trong phiền muộn hậm hực phải nắm chặt hai tay nghiến chặt