Lúc Hoắc Dận Kỳ quay lại, Thẩm Nam Kha đang ở trong phòng nghiên cứu bản đồ của Vương phủ, vì Hoàng thượng cấm cung Vương phủ nên sau khi cô đến đây chưa từng ra ngoài, nhưng cô tuyệt đối cũng không khoanh tay chờ chết, vì vậy bèn bảo Dao Bình tìm bản đồ trong thư phòng của Hoắc Dận Kỳ, chăm chú nghiên cứu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Nam Kha lập tức giấu bản đồ trên tay ra sau người, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Dận Kỳ đang đi về phía mình.
Ở phía sau hắn là một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi, mắt phượng mày ngài thu hút, Thẩm Nam Kha không khỏi nhìn chàng ta thêm mấy lần.
Hoắc Dận Kỳ thấy vậy nói, “Tử Cảnh.”
Mộc Tử Cảnh nghe thấy liền hiểu ý của chủ tử, quay người lui ra ngoài, Dao Bình thấy vậy định lui ra ngoài theo, Thẩm Nam Kha liền đứng dậy, “Cái đó, ta bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, Dao Bình, ngươi đưa ta đi vệ sinh một chút, nhanh lên.”
Nói xong, Thẩm Nam Kha xoay người định đi về phía cửa, thật ra cô cũng thấy cách làm này của bản thân vô cùng không đáng tin, dù sao thì chạy đâu cho trời khỏi nắng.
Huống chi bây giờ thân phận của cô là Vương phi, thời gian chung sống với Hoắc Dận Kỳ như thế này chỉ có nhiều chứ không có ít.
Nhưng mà bây giờ cô không muốn nhìn thấy hắn, rất chi là không muốn.
Trên đường, Dao Bình không nhịn nổi nói, “Nương nương, Vương gia đối xử với người tốt như vậy, sao người cứ né tránh Vương gia vậy?”
Vốn dĩ Thẩm Nam Kha định nói suy nghĩ của cô rõ ràng vậy sao? Nghĩ một hồi lại thấy đúng là hơi rõ ràng, chỉ sờ mũi, nói, “Dao Bình à, ngươi ở trong Vương phủ này bao nhiêu năm rồi?”
“Nô tì vào phủ năm bảy tuổi, đến hôm nay đã là gần mười năm rồi.”
Nghe thấy lời của Dao Bình, Thẩm Nam Kha không khỏi tặc lưỡi, Dao Bình như nhìn ra suy nghĩ của cô, nói, “Nương nương, lẽ nào người không biết sao? Năm mà Vương gia xảy ra chuyện, có đạo sĩ tiến cung, nói Vương gia và hoàng cung xung khắc, còn có thể ảnh hưởng đến Hoàng thượng và vận nước, nếu không thì ở Lạc Nhạn quốc, đến khi Hoàng tử đủ mười sáu tuổi mới có thể chuyển ra hoàng cung, Hoàng thượng ngoại lệ cho Vương gia.”
“Ồ, vậy lúc Hoắc Dận Kỳ rất nhỏ đã ở trong Vương phủ rồi?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy.”
“Vậy mẹ hắn thì sao?”
Thẩm Nam Kha nói xong, Dao Bình như bị dọa sợ liền nói, “Nương nương, người nói lời này trước mặt nô tì thì được, nhưng tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt Hoàng thượng hay những người khác!”
“Tại sao?”
Dao Bình nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai khác rồi mới nhẹ giọng nói, “Mẹ của Vương gia mất trong một trận hỏa hoạn ở hoàng cung, khi ấy tất cả mọi người đều nói mẹ của Vương gia là hồ ly tinh ngàn năm, lúc tu pháp không