Máu tươi liên tục chảy dọc xuống trên người nữ tử, nhuộm đỏ một mảng gạch men sứ dưới đất, nơi cây gậy đập xuống trên người đã là một đống máu thịt mơ hồ.
Không ít tỳ nữ có mặt ở đây đã không đành lòng dời mắt đi, không muốn nhìn tiếp cảnh tượng này nữa, còn nam tử kia vẫn đứng giữa sân, ánh mắt dưới lớp mặt nạ hoàn toàn chẳng có chút rung động nào.
Đã đánh gần một trăm năm mươi cái rồi mà nữ tử kia vẫn chưa tắt thở, nhưng cứ như vậy thì e là cũng gần chết rồi.
Hai hộ viện chấp hành đã thở hồng hộc, thấy nữ tử kia như vậy thì liếc nhìn nhau, đang định đánh xuống hai lần nữa thì một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Dừng tay cho ta!”
Cô hơi vội, thậm chí còn không mang giày, đôi bàn chân trơn nhẵn, mái tóc đen xã tán lạn trên vai, trên người mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc dưới ánh mặt trời.
Thấy người nọ, con người Hoắc Dận Kỳ lập tức co rụt lại, quay sang nhìn Nhược Âm.
Nhược Âm cũng giật mình, nhưng khi nhìn thấy Nhược Nhiên đi theo sau Thẩm Nam Kha thì nàng cũng hiểu ra.
Sắc mặt nàng trầm xuống, đi qua đó cản Thẩm Nam Kha lại: “Nương nương, khi nãy nô tỳ đã nói với ngươi rồi, chuyện này gia đã quyết định xong rồi, nếu ngươi cứ cố chấp như vậy là đang đối nghịch với gia đấy…”
Nhược Âm còn chưa nói xong thì nữ tử trước mặt đã đi vòng qua mình, đi về phía Hoắc Dận Kỳ.
Rốt cuộc trên mặt Nhược Âm cũng hiện lên vẻ tức giận, lúc nàng đang định đi cản Thẩm Nam Kha lại, Thẩm Nam Kha lại quỳ bịch xuống trước mặt Hoắc Dận Kỳ.
Sống lưng của cô rất thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Cô nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ không phản bội ngươi, tỳ nữ của ta cũng như vậy.”
Ánh mắt Hoắc Dận Kỳ trực tiếp lướt thẳng qua cô như thể không muốn nhìn thấy cô chút nào, nói thẳng: “Nhược Âm, dẫn nàng ta đi.”
Không cần hắn nói, Nhược Âm đi tới bên cạnh Thẩm Nam Kha, vừa mới vươn tay định kéo Thẩm Nam Kha đi thì Thẩm Nam Kha đã tránh khỏi tay nàng, cô nắm tay áo của Hoắc Dận Kỳ: “Hoắc Dận Kỳ, ta xin ngươi, ta đảm bảo nàng sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì có hại cho lợi ích của ngươi cả.”
Biểu cảm trên gương mặt Hoắc Dận Kỳ cuối cùng trở nên mất kiên nhẫn, tay hắn hất mạnh, cả người Thẩm Nam Kha ngã ra mặt đất.
Thẩm Nam Kha quay lại, hai hộ viên kia đã dừng tay nhưng Dao Bình trên kia cũng đã thoi thóp.
Nhìn nàng máu thịt be bét khiến Thẩm Nam Kha nhớ tới lúc mình vừa tới thế giới này, cũng có một nha đầu đã liều lĩnh muốn cứu sống cô.
Lúc đó, người nàng muốn bảo vệ chính là Thẩm Nam Kha ban đầu.
Còn Dao Bình bây