Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 16


trước sau

Tôn Vấn Cừ cảm thấy, mình và Phương Trì chính là số mạng đối nghịch, bát tự không hợp, nếu không thì hẳn là kiếp trước mình đã làm chuyện gì đó rất xấu xa, trời đất không tha, người người oán trách với Phương Trì.

Mới quen biết được bao lâu, trong ký ức đã bị đánh mấy lần.

Một cùi chỏ này của Phương Trì chẳng dùng mấy sức, nhưng góc độ lại hiểm, cơ bản là lượn tới dưới cằm, rồi hất lên trên.

Dưới chân Tôn Vấn Cừ vốn đã không vững rồi, bị một cái hất này xong, liền ngửa mặt ngã ra sau thẳng tắp nhìn trời luôn.

Xong đời, gáy chạm đất, nhân sinh ngắn ngủi chưa tới 30 năm đã chỉ vì không cẩn thận nhìn thấy người khác đi tiểu mà khép lại tại đây luôn.

Có điều, Phương Trì phản ứng rất nhanh, ngay lúc Tôn Vấn Cừ trượt chân ngã ngửa về phía sau, đã đưa tay tóm chặt lấy cổ áo của hắn, kéo mạnh một cái trở về phía trước.

"Aiii," Tôn Vấn Cừ chống lên cây đứng vững, thở phào nhẹ nhõm, sờ cằm, "Làm gì mà phải làm lớn thế, tôi không biết cậu đang đi tiểu thật."

"Anh bao lớn rồi?" Phương Trì cúi đầu kéo khóa quần đàng hoàng, quay đầu lại nhìn hắn, giọng nghe có vẻ cực kỳ buồn bực, "Là bạn học của Phương Ảnh, có nhỏ thế nào cũng phải hai tám hai chín rồi chứ?"

Tôn Vấn Cừ dựa vào cây, nhìn cậu, nhếch khóe miệng không nói gì.

"Có thể có bộ dạng như người sắp ba mươi được hay không?" Phương Trì nói xong liền quay người đi.

Tôn Vấn Cừ đứng dưới tán cây sững sờ rất lâu.

Lần đầu tiên bị một thằng con trai mười mấy tuổi răn dạy đến mức khiếp sợ cả buổi cũng không hoàn hồn lại được, đợi đến lúc hoàn hồn rồi định cho một trận, lại nhận ra đã hơi lâu, lửa giận không tìm lại được nữa.

"Tôi...." Tôn Vấn Cừ thở dài, "Đệch."

Lúc đi trở lại con đường nhỏ, mọi người một lần nữa chạy ra.

"Vấn Cừ sao lại chạy vào đây?" Có người hỏi một câu.

"Đi tiểu." Tôn Vấn Cừ nói.

Đường sau đó lại càng khó đi hơn, con đường này lên trên lại đột ngột nhỏ đi, cây rừng ẩm ướt khiến mọi người vốn còn đang thấy mát mẻ sảng khoái, có lúc còn thấy hơi lạnh, giờ lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Phong cảnh vẫn rất đẹp, rễ cây to lớn đan xen chằng chịt, từng tảng đá to nhỏ hình thù kỳ quái, còn có tia nắng chiếu lốm đốm trên tầng rêu xanh ẩm ướt.

Mà một đám người ban đầu còn cười cười nói nói, đã từ từ không còn tiếng động gì, mấy người tự nhận mình cực kỳ trâu bò cũng đã lấy gậy leo núi ra, lại gần bất cứ ai cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ.

Tôn Vấn Cừ cảm giác mình như thể trâu chọi, cách mấy người đi theo sau Phương Trì.

Trong hơn hai mươi người, người duy nhất không dùng gậy leo núi chính là Phương Trì, cậu đi đầu trong đoàn, cầm trong tay một con dao, thỉnh thoảng lại chém đứt mấy dây leo cành cây mọc ra từ bên cạnh.

Phương Trì nói không sai, con đường này nếu không có dẫn đường, thật sự không biết phải đi thế nào, nhiều lối rẽ vô cùng, không để ý là đi nhầm, hơn nữa, có lối rẽ nhìn còn dễ đi hơn cả đường chính.

"Cậu dẫn đường này, sao đường đó nhìn có vẻ còn nhiều người đi hơn?" Có người hỏi.

"Đó là đường đi đốn củi săn thú," Phương Trì nói, "Lên núi không đi đường đó, đừng tụt lại phía sau, tụt lại phía sau, điện thoại cũng không liên lạc được, tín hiệu có khi không được tốt lắm."

Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn Phương Trì, thằng nhóc này đến giờ nói chuyện nghe vẫn chẳng vất vả chút nào, giọng cũng không khác bình thường là mấy.

Cảm thấy thể lực của mình lúc này vẫn chưa tệ lắm, cho nên muốn nghe thử giọng nói của mình thế nào, liền thử hỏi một câu: "Vậy nếu...tụt lại phía sau thì sao?"

"Đứng tại chỗ chờ tôi tìm anh." Phương Trì nhìn hắn.

"...À." Tôn Vấn Cừ nghe thấy giọng nói không ra hơi của mình, đã chẳng còn tâm trạng để nói nữa.

Đi được một đoạn, Phương Trì dừng lại: "Phía trước có một hồ nước nhỏ, nước rất trong, chất lượng nước cũng tốt..."

Còn chưa nói xong, cả đám người liền tỉnh táo, thừa thế xông lên, gào thét nhào lên.

Tôn Vấn Cừ cũng sắp đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng nước mơ hồ vang đến, lẫn với tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên trong rừng, có cảm giác vui vẻ như cả người được giãn ra.

"Cẩn thận dưới chân!" Dẫn đoàn hô to, "Đường trơn, đi vững vào!"

Tôn Vấn Cừ nhìn thấy Mã Lượng cũng đang hào hứng chạy về phía trước, không nhịn được cười: "Lượng Tử, mày chạy đúng là chả lắp tí nào."

Mã Lượng quay đầu lại cười nói: "Thể lực của mày, giờ nói, nói chuyện cũng không nói nổi nữa."

"Cút đi." Tôn Vấn Cừ bước nhanh hai bước, định chạy theo.

"Anh...đợi đã." Phương Trì gọi hắn lại.

"Sao?" Tôn Vấn Cừ dừng lại, cả đoạn đường này, Phương Trì không để ý đến hắn, giờ gọi hắn lại, khiến hắn cảm thấy, liệu có phải là đã nghỉ ngơi một lúc rồi, giờ lại định đánh thêm một trận nữa không.

"Cái này cho anh," Phương Trì lấy từ đâu đó ra một ống kim loại dài nhỏ đưa cho hắn.

"Cái quái gì đây?" Tôn Vấn Cừ nhận lấy.

"Còi," Phương Trì nói, "Ngộ nhỡ anh tụt lại phía sau, thổi lên là tôi nghe thấy."

"Tôi sẽ không tụt lại phía sau," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười bất đắc dĩ, "Tôi nhìn vô dụng thế à?"

"Nhìn cũng còn tạm," Phương Trì lùi về phía sau, quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Ai biết được có hay không."

Tôn Vấn Cừ đang định nói, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng kêu sợ hãi, hắn vừa đảo mắt, còn chưa kịp biết rõ xảy ra chuyện gì, đã thấy có người chếch phía trên bọn họ dùng tư thế ngồi cầu trượt trượt xuống dưới.

Hơn nữa, không biết có phải vì tư thế ngã sấp xuống quá kỳ lạ hay không, đầu người này còn bị tấm khoác vai trùm lên, hô hoán gào thét.

Dẫn đoàn nhanh chóng định ngăn lại giữa đường, mà không cản được, cứ thế bị đẩy ngã xuống đất, cũng may là không bị kéo trượt xuống theo.

"Đệt," Tôn Vấn Cừ ngây người, do dự nên tránh hay ngăn lại, nếu cứ trượt xuống một đường như vậy, không ngã xuống núi thì cũng sẽ đâm phải cây.

Thế nhưng, hắn không có chỗ để phát huy lòng anh hùng, trước khi cái người đang bị trùm đầu che mặt này lao đến, Phương Trì đã bước một bước sang, sau đó đưa tay xuống dưới nách người này kéo lại.

Quán tính kéo cậu xuống theo một đoạn ngắn, nhưng cậu rất nhanh đã giơ tay ra bám lấy cành cây bên cạnh, không bị ngã sấp xuống.

Không còn trượt nữa, tiếng thét chói tai cũng theo đó mà im bặt.

Hai giây sau, người này liền ngồi dưới đất vừa gào vừa liều mạng giật tấm khoác vai trên đầu mình ra, Tôn Vấn Cừ thở dài, đi qua gỡ tấm khoác vai ra.

Là Triệu Hà.

"Tôi còn tưởng là Trương Lâm," Tôn Vấn Cừ không nhịn được cười, "Sao cô cũng choàng lên."

"Em không sao chứ!" Phía trên vang lên giọng nói lo lắng của Lý Bác Văn.

"Làm em sợ chết đi được!" Triệu Hà nức nở nói.

Lý Bác Văn đang chạy chậm xuống dưới, vừa nghe thấy tiếng nói, liền vội vàng đến mức trượt chân, đứng vững lại rồi cũng chạy theo: "Bảo em đừng dẫm lên tảng đá kia rồi, có bị sái chân không?"

"Không." Triệu Hà chậm rãi đứng lên, trên quần dính một đám lớn bùn và rêu xanh.

Hồ nước nhỏ xuất hiện bất ngờ mà đẹp đẽ, diện tích không lớn, không nhìn ra được là chảy ra từ nguồn nước nào, nước trong tới mức có thể nhìn thấy cả lá rụng dưới đáy hồ.

Đám người bọn họ ngồi bên bờ hồ nghỉ ngơi ăn uống, Mã Lượng vậy mà lấy hai cái bánh ngọt từ trong balo ra, đưa một cái cho Tôn Vấn Cừ, vẫn là bơ, chỉ là bơ cũng đã dính lên trên hộp.

"Mày nghĩ cái gì đấy?" Tôn Vấn Cừ cảm thấy, ngồi trong rừng sâu núi thẳm, bên cạnh hồ nước, ăn một cái bánh ngọt là một việc rất kỳ quái.

"Hỏi chị, chị dâu mày chứ." Mã Lượng cười, "Cô ấy chuẩn bị, hai đứa chúng mình mỗi, mỗi người một, một cái."

Tôn Vấn Cừ rửa tay trong hồ nước, cắn bánh ngọt, quay đầu lại nhìn thấy Phương Trì ngồi sau hắn, vì thế liền nhỏ giọng hỏi một câu: "Nước này uống được không?"

Phương Trì đang cúi đầu nhìn ngón tay của mình, nghe thấy câu này liền nhìn hắn: "Vòng ra phía sau tảng đá, đi thêm mấy mét nữa có một con suối, nước ở đó uống được."

"Chỗ nào?" Tôn Vấn Cừ đứng lên, không biết miêu tả này là nói nơi nào, "Tay cậu không sao chứ?"

"Không sao, mấy cái dằm đâm vào thôi, rút ra là được," Phương Trì lấy từ trong balo ra một bình nước, "Uống đi."

Tôn Vấn Cừ cầm bình nước qua, uống gần nửa bình, sau đó ngồi xổm xuống cạnh cậu: "Suối ở chỗ nào? Tôi muốn xem thử."

Phương Trì đứng lên, dẫn hắn đi vòng qua tảng đá lớn, đến mặt bên của hồ nước, đất bên này đều ướt nhẹp, đi thêm một đoạn ngắn về phía trước, Phương Trì đẩy cỏ cây mọc trên đất ra: "Ở đây."

Tôn Vấn Cừ lại gần nhìn thử, ngây người: "Nhỏ vậy?"

Trên đất có một vũng nước nhỏ, chừng một thước vuông, giữa những hòn đá vụn màu sắc rực rỡ và cát mịn, có thể nhìn thấy bọt khí đang không ngừng phun ra từ dưới đáy.

Nhìn chằm chằm một lúc, sẽ cảm thấy có hơi đẹp đẽ đến mức không thật.

"Ừ," Phương Trì chụm hai tay lại, múc nước uống, "Nước của cái hồ kia chính là từ chỗ này thấm qua."

"Tôi nếm thử." Tôn Vấn Cừ cũng múc nước.

"Thôi anh đừng," Phương Trì ngăn hắn lại, "Anh cứ uống nước của tôi là được."

"Tại sao?" Tôn Vấn Cừ muốn nếm thử nước suối thật thật, trước đây ở núi đất, suối đã ít rồi, vô tình gặp được một dòng, nước chảy ra lại toàn là bùn, bẩn.

"Không phải dạ dày anh không tốt à?" Phương Trì nói, "Đừng uống linh tinh."

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu một lúc lâu cũng chẳng nói gì, chỉ cười.

"Anh đau dạ dày không phải chỉ là giả để lừa tôi chứ?" Phương Trì nhíu mày.

"Không phải, có điều, thật sự không nghĩ tới..." Tôn Vấn Cừ không nói tiếp, chỉ cười, "Vậy để tôi gọi bọn họ tới đây uống thử."

"Đừng." Phương Trì lập tức nói.

"Sao?" Tôn Vấn Cừ có hơi không hiểu.

"Sợ hào hứng quá lại làm loạn lên," Phương Trì vẫn cau mày, "Cái con đường bác trai bác gái đi bộ mà các anh nói, suối đều bị phá, dẫm lung ta lung tung, dòng này.... đừng để bọn họ nhìn."

"Vậy được," Tôn Vấn Cừ ngồi xuống đất, "Vậy thì hai chúng ta trốn ở đây chơi một lúc?"

"Chơi gì?" Phương Trì có hơi sợ, lùi lùi về phía sau.

"Chơi nước," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, nở nụ cười, cố nhịn lại nụ cười không ngừng được, "Tôi bảo này, con trai, cậu bị chứng hoang tưởng bị hại đấy à?"

"Sao anh không bảo là vì anh bị thần kinh đi?" Phương Trì cực kỳ lúng túng, dịch trở về chỗ cũ, ngồi xổm xuống.

Tôn Vấn Cừ lùi ra sau trên một tảng đá, nghe tiếng cười nói vui vẻ từ phía hồ nước, có cảm giác cô quạnh không nói rõ được.

"Cậu lớn lên ở đây à?" Hắn hỏi.

"Ừ," Phương Trì đáp một tiếng, "Trước khi vào cấp hai, tôi vẫn luôn ở nhà ông bà nội, ngọn núi đó, cứ mấy ngày tôi sẽ lên một lần."

"Không cảm thấy cô quạnh à," Tôn Vấn Cừ gối lên cánh tay, "Không khí rất tốt, nước rất trong, phong cảnh rất đẹp, trời xanh, ánh nắng rực rỡ..."

"Không," Phương Trì rất nhanh đã trả lời, "Những thứ đó cũng đã làm tôi thấy vui lắm rồi."

"Vậy à." Tôn Vấn Cừ thở dài.

"Anh cảm thấy cô quạnh, là vì chính
anh sống cô quạnh," Phương Trì đứng lên, "Đi thôi, người cô quạnh, phải lên đường rồi, còn một tiếng nữa."

Không biết là do sức khỏe quá tốt, hay là đã mệt mỏi chết lặng, hoặc là bị một câu nói của Phương Trì chọc phải chỗ nào, nói chung là cả một tiếng sau đó, ngắm phong cảnh chụp ảnh, nghiên cứu sâu bọ cây trái chưa từng thấy ven đường, Tôn Vấn Cừ chưa hề cảm thấy mệt, đã phát hiện ra đi xong.

Có hơi đáng tiếc là hắn vẫn chẳng hề thấy cây nấm có đỉnh màu đỏ trong điện thoại của Lý Bác Văn, lại nhìn thấy một đám nấm mọc lên trông y như bãi nôn, Phương Trì còn bảo là có thể ăn, làm hắn ghê chết đi được.

"Được rồi," dẫn đoàn ở phía trước đập tay một cái, "Đến nơi rồi! Nghỉ ngơi năm phút, rồi chúng ta hạ trại!"

Mọi người hoan hô một trận, ném balo xuống đất, nằm ngồi lung tung xuống đất xuống tảng đá.

"Thoải mái thật," Trương Lâm vừa nhìn vào gương tút tát lại lớp trang điểm, vừa cảm thán, "Lần này đi đúng là không uổng công."

"Về rồi nhớ thưởng thức bức ảnh văn nghệ mày mặc quần áo leo núi choàng tấm khoác vai lông cừu." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Mày đúng là đáng ghét nhất," Trương Lâm tặc lưỡi, "Mấy bức ảnh kia của tao, Bác Văn đều chụp nửa người, đẹp lắm."

"Cứ ở đây, đừng đi xa, chỗ này không có tín hiệu," Phương Trì còn chưa quên nói, "Tốt nhất là đừng vào rừng, lắm lối rẽ, còn có mấy con đường bị lá cây che khuất không thấy, ngã xuống là không tìm được đâu."

"Ôi, đáng sợ thật," Triệu Hà nhỏ giọng nói, rồi lấy điện thoại ra nhìn, "Còn không có tín hiệu thật này."

Bãi cắm trại trước đây hẳn là đã từng có người đến, tảng đá lớn đã bị dọn ra, cỏ dại trên mặt đất cũng có dấu vết bị dọn dẹp, có điều người đến cũng không nhiều lắm, dấu vết để lại cũng chỉ có vài chỗ.

Đây là một gò đất trống, nơi như vậy trong núi rất khó tìm, mấu chốt là, đi thêm một đoạn nữa rồi rẽ vào một con đường nhỏ sẽ nhìn thấy núi non đều biến mất dưới chân, trở thành một thảm hoa xanh vàng đan xen.

Ngắm mặt trời mọc ở nơi này sẽ rất ấn tượng.

Nghỉ ngơi một lúc, mọi người bắt tay vào hạ trại.

Lều bạt dùng để cắm trại cũng không lớn, mấy đôi yêu nhau dùng lều cho hai người, đàn ông còn lại thì có khi là một người, cũng có hai người nằm cùng nhau cho ấm.

Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng đều mang lều một người, dựng lên rất đơn giản.

Lúc Phương Trì lấy đồ từ trong balo ra ngoài, Tôn Vấn Cừ mới biết tại sao balo của cậu ta lại nặng như vậy, ngoại trừ đồ ăn chia từ trên lưng mỗi người, trong balo của cậu còn có không ít dụng cụ để nhóm lửa và để ăn.

"Tôi đi dựng bếp." Phương Trì sắp xếp đồ dùng xong, cùng dẫn đoàn đi tìm đá chồng lên nhóm bếp lửa.

Mã Lượng có lẽ là mệt, nằm trong lều rồi còn thò hai chân ra, vừa nhắm mắt lại đã bất động.

"Thể lực của mày không được rồi," Tôn Vấn Cừ đá chân gã một cái, "Thanh niên trai tráng như tao còn trèo thêm được hai đỉnh núi nữa."

"Đó là vì, thể, thể lực của tao, ngày thường không để dành lại được," Mã Lượng nói, "Không thể nào so sánh được, được với thanh niên trai tráng, tối đến đã ôm gối như mày."

"Mày đợi đấy," Tôn Vấn Cừ chỉ gã, "Mai về rồi, tao vẽ cho mày bức tranh, vẽ một cái miệng."

Mã Lượng nằm trong lều, nở nụ cười một lúc lâu, "Bức tranh, tranh vẽ con trai mày, còn chưa vẽ xong, đâu nhỉ?"

"Vẽ xong rồi," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Mà chưa có cơ hội đưa cho cậu ta, đợi ngày nào chọc giận cậu ta rồi coi như lấy đền tội là được."

"Thằng...điên." Mã Lượng nhắm hai mắt lại.

Hiện giờ, bãi cắm trại rất nháo nhiệt, cả đám người hò hét chạy tới chạy lui, không biết đang làm gì, mấy người con gái đang làm đồ ăn, mấy đứa La Bằng đang kéo lều, bên kia, Phương Trì và dẫn đoàn ba bốn người đang chồng đá lên bếp, Tôn Vấn Cừ đi một vòng vậy mà chẳng tìm ra được việc gì để làm.

Quay mặt sang liền nhìn thấy Lý Bác Văn đang cong eo đi vào trong cánh rừng bên cạnh.

"Làm gì thế?" Tôn Vấn Cừ đuổi tới.

"Tìm ít củi," Lý Bác Văn nói, "Trong rừng nhiều cây, anh thấy bên kia toàn là cây thông, cành thông dễ đốt nhỉ?"

"Đừng đi xa," Tôn Vấn Cừ còn nhớ tới lời Phương Trì nói, "Cánh rừng này sâu lắm."

"Không sao, không bao xa, chú về giúp bọn họ đi," Lý Bác Văn phất tay một cái, quay người tiếp tục đi về phía trươc, "Anh tiện đường nhìn thử xem có nấm không."

Tôn Vấn Cừ đang định quay người về trại, nghe thấy gã nói câu này liền lập tức dừng bước, do dự vài giây, quay đầu lại đi theo.

"Bên trong này có thể có à?" Hắn hỏi.

"Không biết," Lý Bác Văn đi trước, "Cây nấm lần trước là ở một cánh rừng cũng không khác lắm, sớm biết vậy đã tìm người hỏi xem là nấm gì, không biết chừng trên chợ còn có bán đây."

"Sao không hỏi ba anh xem," Tôn Vấn Cừ đi theo sau gã vài bước, cánh rừng này còn rậm rạp hơn lúc trước, đã vậy, mặt trời giờ đã bắt đầu xuống núi, trong rừng có vẻ hơi tối.

"Anh hỏi rồi, ông ấy chẳng nhớ chuyện kể với hai ta cây nấm này nữa, thuận miệng nói đùa thôi." Lý Bác Văn cười.

"Vậy à," Tôn Vấn Cừ đột nhiên có hơi mất mát, chính mình năm đó để tâm như vậy, một thứ đến giờ nhớ lại vẫn còn có cảm xúc, vậy mà người nói cho hắn biết cũng đã chẳng nhớ rõ nữa, "Cũng phải, đùa trẻ con thôi."

"Chúng ta đi nhanh hơn đi," Lý Bác Văn ở phía trước tăng tốc, "Chốc nữa đi xem mặt trời lặn, mặt trời lặn ở đây đẹp lắm, từ đây nhìn sang trông y hệt một bức màn khổng lồ."

Tôn Vấn Cừ bắt đầu khom lưng tìm cành cây trên đất, vừa nhìn giữa đám lá rụng xem có màu đỏ kia không.

Hai người câu được câu không nói chuyện, không bao lâu sau, Tôn Vấn Cừ liền thấy mỏi thắt lưng, nấm vẫn chẳng thấy đâu, mà trong tay đã có một đống củi.

"Chắc gần đủ rồi đó," Tôn Vấn Cừ ngồi dậy, "Chúng ta về..."

Lý Bác Văn mấy phút trước còn đi trước hắn, giờ đã không thấy đâu.

"Bác Văn?" Tôn Vấn Cừ gọi một tiếng, không có tiếng trả lời, hắn quay đầu lại nhìn phía sau, "Bác Văn!"

Trong rừng cây yên lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót vang, không có tiếng người, ngay cả âm thanh huyên náo bên chỗ cắm trại cũng đã biến mất.

"Đệt," Tôn Vấn Cừ nhanh chóng quay về, "Lý Bác Văn!"

Một tiếng này vừa gọi ra, đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không đợi hắn đứng vững lại, lá khô dày đặc mềm mại dưới chân bỗng nhiên biến mất.

Bắc được bếp xong, Phương Trì phủi đất trên tay xuống: "Chỗ tôi có cồn."

"Không có củi, không biết có ai đi tìm ít củi về không," La Bằng đi lại, "Tôi vốn định nói là vác ít than củi lại đây."

"Không sợ mệt à," Phương Trì cười, nhìn thử bốn phía, "Để tôi đi tìm một ít đi."

"Không cần nhặt đâu," Trương Lâm cầm một túi thịt, chuẩn bị xiên vào que "Tôi mới vừa thấy Bác Văn với Vấn Cừ đi vào rừng nhặt."

"Đi vào rừng?" Phương Trì lập tức quay mặt lại nhìn cô.

"Ừ," Trương Lâm chỉ, "Ngay bên kia kìa, chắc là đang tìm ngay bên cạnh đó..."

"Vậy giờ người đâu rồi," Phương Trì nói một câu, bước nhanh về hướng Trương Lâm chỉ, tiện tay khoác balo của mình lên lưng.

"Sao, sao thế," Mã Lượng nghe thấy tiếng bọn họ, chui ra từ trong lều, "Tôi với cậu..."

"Anh đợi đi." Phương Trì nói.

Lúc đi tới bên cạnh rừng cây, Lý Bác Văn đang ôm một bó củi khô lớn đi từ trong rừng ra.

Phương Trì nhìn thử phía sau gã, không có ai: "Tôn Vấn Cừ đâu."

"A?" Lý Bác Văn tức khắc sững sờ: "Cậu ấy chưa đi ra à?"

Phương Trì nhìn gã: "Hai người đi vào chỗ nào?"

"Cũng chưa đi vào được bao xa, tôi cũng chỉ đi vào non nửa vòng rồi đi ra," Lý Bác Văn cuống lên, ném củi xuống liền quay lại, "Tôi đi trước cậu ấy, lúc tôi trở về không thấy cậu ấy đâu, tôi còn nghĩ cậu ấy ra trước tôi..."

"Đứng đây," Phương Trì bước hai bước qua, kéo cánh tay gã về phía sau, rồi quay đầu, hướng về người trong bãi trại, trầm giọng nói, "Tôi bảo mọi người đợi thì đợi, bảo mọi người đừng vào rừng cũng đừng vào, ai còn làm bậy nữa thì cút xuống núi cho tôi!"

Không đợi những người này mở miệng, Phương Trì đã xách balo lên đi vào rừng.

__________________________________________________________________-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện