*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế, Tiểu Kỷ đi vòng quanh hắn đánh giá: "Tóc của anh hơn một năm rồi không làm tử tế đúng không? Cũng không chăm sóc gì nhỉ? Anh bây giờ nhìn có hơi giống cây nấm."
Không chờ Tôn Vấn Cừ nói, cậu ta đã vẫy tay với trợ lý: "Amy, xách hộ anh cái túi kia lại đây."
"Ba năm." Tôn Vấn Cừ nói.
Nhà tạo mẫu tóc không tên là Tony Kevin hay Andy Peter... Trợ lý trái lại vẫn là chọn từ Lucy Selina Amy Hellen.
Tiểu Kỷ này, ngoại hình không được phù hợp với cái tên cho lắm, trông cực kỳ dương quang, còn để một ít ria mép, tóc tai xung quanh đều cạo, ngay trên đỉnh đầu nuôi một bím tóc nhỏ, còn nhuộm thành màu xanh nước biển, trên lông mày và vành tai đều đeo khuyên kim loại lóe sáng.
"Anh Tôn," Tiểu Kỷ đi đến trước mặt hắn, khom người nhìn chằm chằm hắn rất lâu, "Mặt anh đẹp lắm, trông cực kỳ tây luôn, có muốn thử tạo hình nào đấy sành điệu tí không?"
Tôn Vấn Cừ nhìn pháo trùng thiên xanh nước biển trên đầu gã, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Không."
Tiểu Kỷ có hơi thất vọng với đáp án ngắn gọn này, có điều cũng không ảnh hưởng đến chất lượng phục vụ của gã, sau khi xác định Tôn Vấn Cừ chỉ cần cắt tóc, tạo hình thì chỉ cần thoát khỏi hình tượng Vương sư phụ đầu thôn là được, gã rất nghiêm túc mà bắt đầu ra tay.
"Tuy nói là trai đẹp dám để lộ trán mới đúng là trai đẹp, anh để lộ trán cũng không thành vấn đề," Tiểu Kỷ vừa lia kéo vừa giới thiệu với hắn về cách suy nghĩ trong thiết kế của mình, "Thế nhưng mặt anh thì hợp để một chút mái, nhìn đẹp trai hơn..."
"Cậu đang nói chuyện với tôi à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Vâng." Tiểu Kỷ nói.
"Không cần nói với tôi, cậu cứ cắt là được." Tôn Vấn Cừ nói.
"À," Tiểu Kỷ gật đầu, "Có điều tóc mái không thể dài..."
Tôn Vấn Cừ nhìn gã, gã liếc nhìn trợ lý bên cạnh: "Em đang nói với Amy."
"Ừ, dài nhìn không có sức sống." Amy ở bên cạnh hữu khí vô lực đón một câu.
Phục vụ tạo kiểu tóc của Tiểu Kỷ rất có lời, nói liên miên lảm nhảm vừa nói vừa làm hơn ba tiếng mới xem như là chuẩn bị xong, Tôn Vấn Cừ giữa chừng ngủ gà ngủ gật mấy lần, suýt nữa chọc phải kéo của gã.
"Thế nào? Vừa ý anh không?" Tiểu Kỷ hỏi.
Tôn Vấn Cừ nhìn gương gật đầu, người này tuy nói nhiều, nhưng tay nghề đúng là không tệ, bản thân trong gương như thể biến hình, từ nông thôn quê mùa đi lên thành thị thời thượng.
"Anh Tôn, anh hợp màu sắc sáng một chút," Tiểu Kỷ ở bên cạnh vừa thu dọn đồ vừa nói, "Đừng mặc mỗi màu đen, da anh có thể thử mặc quần áo có màu sắc xem."
Trong đầu Tôn Vấn Cừ không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh bản thân mặc áo sơ mi hồng bó sát, hắn ho khan một tiếng: "À."
Tiểu Kỷ thu đọn đồ đạc xong liền nhìn hắn hai vòng, sau khi ra cửa còn bám cửa cố nói thêm một câu: "Tóc dài rồi nhớ gọi cho em, em đến sửa sang lại cho anh." rồi mới xuống tầng.
Tôn Vấn Cừ mệt mỏi rã rời, mà không có thời gian ngủ thêm giấc nữa, điện thoại Lý Bác Văn nửa tiếng sau đã gọi tới, "Anh đến cửa nhà chú rồi, anh đi vào chờ chú hay là..."
"Để tôi ra đi." Tôn Vấn Cừ đứng lên, đi vào phòng ngủ, trước mắt hắn không muốn lại để Lý Bác Văn tiến vào trong nhà hắn.
Da dẻ anh có thể thử quần áo có màu sắc xem.
Tôn Vấn Cừ nghĩ tới lời Tiểu Kỷ nói, nhìn một đống quần áo đen đen xám xám trong tủ tặc lưỡi, tùy ý lấy một cái áo khoác đen ra mặc vào rồi ra ngoài.
Ba năm không gặp, Lý Bác Văn béo lên một vòng, từ que đan len trở thành cây đũa, còn lại cũng không thay đổi gì nhiều.
Thấy hắn liền cực kỳ làm màu chạy tới kéo mạnh hắn một cái, Tôn Vấn Cừ đẩy mấy lần mới tránh ra, bộ dạng này của Lý Bác Văn, hắn mà không đẩy ra là sắp dán miệng lên hôn đến nơi rồi.
"Xem đi, sao mà gầy như vậy," Lý Bác Văn lùi về phía sau một bước, dùng sức đập lên vai hắn, "Tối ăn nhiều chút bồi bổ!"
"Lên xe đi." Tôn Vấn Cừ đi tới mở cửa bên ghế phụ ra, sau đó liền ngây người.
Bên cạnh ghế tài xế có một cô gái đang ngồi, lúng túng mà cười với hắn.
"Đây là bạn gái của anh, Triệu Hà," Lý Bác Văn đi lại giới thiệu, "Đây chính là anh em tốt nhất anh từng nói với em, Tôn Vấn Cừ."
"Anh Tôn." Triệu Hà gọi hắn một tiếng.
"Xin chào." Tôn Vấn Cừ chào hỏi cô nàng xong, mở cửa sau ra ngồi lên xe.
Triệu Hà này trông cũng bình thường, nhưng nhìn rất điềm đạm, là kiểu Lý Bác Văn thích, kiểu con gái rượu trong nhà, có lẽ mấy bộ quần áo trong tủ mình chính là của cô nàng.
Chỉ là nghĩ tới thảm trạng đống đồ tắm rửa không tương xứng với ngoại hình cô nàng, hắn có chút tư vị không nói rõ được.
Cả đường đi đều lười nói chuyện.
Có điều tâm trạng buồn bực đến quán cơm rồi liền bị xua tan đi, hắn và Lý Bác Văn đến cuối cùng, trong phòng khách đã chen chúc gần mười người, đẩy cửa ra liền bắt đầu gọi.
Trong nháy mắt bị những giọng nói này phả vào mặt, Tôn Vấn Cừ tìm lại được cảm giác an toàn lẫn với tẻ nhạt buồn bực khó giải thích đã lâu rồi không gặp.
Mặc dù trước đây lúc hắn nói về cảm giác này với Mã Lượng, Mã Lượng đã quy kết cảm giác này là vì hắn không có chí tiến thủ.
Không có chí thì không có chí.
Hắn cũng không biết mình phải làm thế nào mới tính là có chí tiến thủ, người nhà của hắn, bạn bè người nhà hắn, bên trong khái niệm của tất cả mọi người, tiến thủ của hắn chính là theo cha đi làm gốm.
Bởi vì cha là đại sư, mà con trai đại sư vừa khéo lại có sức lĩnh ngộ vượt qua người thường, cho nên hắn đương nhiên sẽ phải bước lên con đường này.
Tôn Vấn Cừ không nhớ rõ bản thân từ lúc nào thì bắt đầu chán ghét làm gốm, rất sớm... E là bắt đầu từ lúc mười tuổi, làm ra cái bình khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chính là trời sinh vì làm gốm mà sinh ra.
Quan hệ với cha có vẻ cũng là từ lúc đó bắt đầu thay đổi, trở nên không tốt lắm.
Nghĩ đến những điều này, hắn lại có chút buồn bực không đè nén được, nhất là hắn vừa mới ngồi xuống, La Bằng đã ngồi xích lại gần hắn, một tay ôm vai hắn, một tay giơ điện thoại di động lên trước mặt hắn: "Vấn Cừ, mày xem cái bộ này...."
"Cút đi." Tôn Vấn Cừ liếc mắt một cái đã thấy trên màn hình điện thoại là cái ấm trà tử sa* chẳng có chút giá trị thưởng thức nào, liền có chút bực bội, rồi đẩy La Bằng ra.
"Cậu bị ngu à," Lý Bác Văn tới lấy điện thoại La Bằng đi, liếc mắt một cái rồi mắng, "Mẹ nó chứ, cậu cũng không phải không biết chú ấy chán ghét mấy thứ đó, vừa tới đã đưa cái thứ quái quỷ này cho chú ấy xem, cậu bị úng não à!"
La Bằng thở dài, lại chậc một tiếng: "Vấn Cừ, cái tật xấu này của mày chẳng thay đổi chút nào."
"Mày không có mắt nhìn cũng vẫn như cũ đó thôi." Có người cười, nói tiếp một câu.
"Đệch." La Bằng liền thở dài.
"Tôi cho cậu xem cái gì gọi là có mắt nhìn." Lý Bác Văn vỗ lên vai gã, quay một vòng trong phòng khách hỏi một câu, "Đồ đâu?"
"Ở đây!" Có người đưa một cái hòm gỗ dài tới cho gã.
Lý Bác Văn nhận lấy, đưa hộp để lên ghế bên cạnh Tôn Vấn Cừ, "Cái này tặng cho chú."
"Cái gì?" Ngón tay Tôn Vấn Cừ chạm lên hộp, nhìn thử, trên hòm gỗ màu nâu đậm còn chạm trổ hoa văn, chạm trổ còn rất đẹp.
"Chú không nhận ra à?" Lý Bác Văn nở nụ cười.
Tôn Vấn Cừ cũng cười: "Cảm ơn."
"Đừng cám ơn anh, anh chỉ nhắc một câu, ba anh đã tìm được, cũng không biết bảo chỗ nào làm," Lý Bác Văn ngồi xuống cạnh hắn, chậm rãi xoay người, "Chú mới đúng là con ruột... Ngưỡng mộ thật."
"Anh cứ đến làm con ruột ba tôi mấy ngày xem còn ước ao không." Giọng Tôn Vấn Cừ buồn bực nói.
"Chú không hiểu," Lý Bác Văn giật nhẹ khóe miệng, liếc nhìn hắn, "Chú không hiểu cảm giác này."
"Cảm giác tôi không hiểu nhiều lắm," Tôn Vấn Cừ nói, bộ dạng Lý Bác Văn không bình thường, có điều hắn cũng lười suy xét, "Vậy tôi phải đi gặp ba ruột tôi mới được, mấy hôm nay ba anh ở nhà không?"
"Ở nhà, kể cả không ở nhà, chú gọi một cuộc sang là ông ấy cũng về nhà chờ chú." Lý Bác Văn ngửa đầu, nhìn đèn chùm trên đỉnh phòng riêng.
Ba Lý Bác Văn là bạn thân của ba hắn, cho nên Lý Bác Văn và hắn cũng là bạn thân, quan hệ giữa hai nhà mấy chục năm nay vẫn luôn rất tốt.
Có tầng quan hệ này, Tôn Vấn Cừ kể cả có vài lúc khó chịu với Lý Bác Văn cũng sẽ giữ vẻ mặt không tệ. Hắn trái lại rất thích chú Lý, chú Lý không nghiêm khắc như ba, bình thường với trẻ con đều rất hòa nhã, tốt với hắn cực kỳ, cho nên hắn vẫn luôn thích nói chuyện với chú Lý.
Người đến đông đủ rồi, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn vào phòng, nhà hàng Lý Bác Văn chọn rất hợp với khẩu vị của hắn, vài món mang tới đều là món bình thường hắn thích ăn.
Tôn Vấn Cừ vỗ vai Lý Bác Văn: "Có lòng rồi."
"Nhanh chóng ăn mấy món đi," Lý Bác Văn nói, "Chốc nữa có chú đỡ rồi."
Tôn Vấn Cừ cười, hắn hiểu ý của Lý Bác Văn.
Quả nhiên, chưa ăn được mấy miếng, đám người này đã cầm chén rượu chạy tới: "Ba năm không gặp rồi, kiểu gì cũng phải uống mấy chén cho đàng hoàng!"
Tửu lượng Tôn Vấn Cừ cũng thường thường, bình thường toàn là uống rượu vang, hôm nay mấy chén đều là rượu trắng, hắn uống xong một trận liền cảm thấy trong dạ dày nóng không chịu nổi.
May mà mấy người này đều biết rõ, biết được Tôn Vấn Cừ nếu thật sự rót đến cuống lên có khi sẽ hất bàn, xong một vòng liền sang bàn bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện.
"Vấn Cừ, chốc nữa ăn xong rồi đi giải rượu." Có người đối diện nói một câu.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngẩn người, theo thói quen trước đây, ăn xong rồi sẽ sang chỗ khác uống rượu tiếp, nếu không thì đánh bài, bình thường là quán bar của Lý Bác Văn, những việc này còn có thể tiêu cơm giải rượu?
"Bọn tao giờ đổi cách chơi rồi," La Bằng vung tay lên chỉ người trên bàn, "Ai cũng sắp vào tuổi trung niên..."
"Mày mới là người trung niên!" Trương Lâm ngồi cạnh gã vẫn luôn cười rất vui vẻ, đập một cái lên tay gã, "Nói kiểu gì đấy!"
"Chính là nói kiểu gì đấy!" Một đám người cùng nhau ồn ào.
"Trương Lâm nếu đặt ở chỗ tao, kiểu gì cũng phải tính là hoa khôi tầng," Tôn Vấn Cừ nhấp ngụm trà, "Vậy là trung niên rồi."
"Chính là..." Trương Lâm nói xong liền nhìn hắn, "Hoa khôi tầng nghĩa là cái gì?"
"Hoa khôi tầng bọn tao, chỗ hành lang tao ở có ba hộ," Tôn Vấn Cừ bẻ ngón tay, "Tao, một đôi ông bà cụ, còn có một người độc thân... mày nếu mà đến, vừa khéo là hoa khôi tầng."
"Tôn Vấn Cừ khốn kiếp, cút sang một bên đi!" Trương Lâm chỉ vào hắn mắng một câu.
Lại náo loạn thêm nửa buổi, Tôn Vấn Cừ mới nghe rõ được, đám người này giờ vì cường thân kiện thể, coi quán bar KTV là thú dữ, từ mấy thứ thanh sắc khuyển mã* chuyển sang ham mê vận động, mà đến phòng tập thể hình thì quá mệt, thế nên để thể hiện bọn họ và mấy người tập thể dục ngoài quảng trường vẫn có điểm khác nhau mấu chốt ở thời thượng, bọn họ bình thường đều đến câu lạc bộ.
*thanh sắc khuyển mã: lối sống ăn chơi trác táng"Chốc nữa qua đi, ngay cửa sau công viên, một câu lạc bộ ngoài trời, bọn anh giờ đều sang bên đó chơi leo núi." Lý Bác Văn nói.
"Leo núi?" Tôn Vấn Cừ vừa nghe lời này, lâp tức dựa vào ghế, "Tôi không đi."
"Đừng, đi rồi mày biết, vui lắm." La Bằng nói, "Lúc tao không có việc gì là đi, có lúc còn cùng đoàn bọn họ ra
ngoài chơi..."
"Tao không đi." Tôn Vấn Cừ lặp lại lần nữa, so với cơm nước xong xuôi còn đi móc dây thừng leo tường, hắn thà chui vào quán bar Lý Bác Văn uống rượu còn hơn.
Có điều phản kháng của hắn chẳng có hiệu quả gì, cơm nước xong xuôi, đám người nọ liền kéo hắn chạy thẳng tới cửa sau công viên, xe còn không thèm lái.
Câu lạc bộ này có quy mô rất lớn, đây là trụ sở chính, nghe nói còn có mấy chi nhánh, trụ sở chính này dựa vào núi trong công viên, cho nên leo núi còn có sân bãi ngoài trời, so với nơi chỉ có thiết bị trong nhà thì đông người tới hơn nhiều.
Hôm nay không phải cuối tuần, lại là buổi tối, cho nên người cũng không nhiều, vừa vào cửa câu lạc bộ liền nhìn thấy bên sườn núi đang treo mấy người, đi tiếp vào bên trong là núi giả trong nhà, từ trên xuống dưới treo tầm bảy tám người, còn có cả trẻ con.
"Ai ôi," Tôn Vấn Cừ có hơi chóng mặt, hắn có thể ngày nào cũng đến phòng tập thể hình, nhưng hứng thú với loại vận động này thật sự không lớn, "Cứ treo thế này tầm năm phút là nôn được hết toàn bộ đồ vừa ăn xong ra."
"Không thử xem à?" Lý Bác Văn hỏi hắn.
"Không," Tôn Vấn Cừ rất kiên định lắc đầu, "Tôi nhìn là được."
Người tham gia hoạt động rèn luyện sức khỏe này có tầm sáu bảy người, có mấy nữ sinh cũng muốn chơi, cùng nhau đi thay quần áo, Tôn Vấn Cừ cùng mấy người uống hơi hơi nhiều ngồi nhìn.
Huấn luyện viên là một chú trung niên, vóc dáng rất khá, thoạt nhìn có vẻ quen biết với bọn họ, có vẻ cũng thật sự thường tới.
Tôn Vấn Cừ nhìn một lúc liền cảm thấy chán, vì thế liền đứng đậy đi bộ xung quanh.
Vào sân bãi trong nhà, trẻ con nhiều lên, đều mặc một bộ trang bị leo núi đúng tiêu chuẩn, có mấy đứa còn treo trên tường leo rất thành thạo.
Tôn Vấn Cừ đứng một bên bãi leo, nhìn tường bên cạnh có treo ảnh, đoán chừng là các hạng mục phát triển của câu lạc bộ ngoài trời, hắn chậm rãi đi tới trước tường nhìn.
Câu lạc bộ từng tổ chức không ít hoạt động, nhìn ảnh còn thấy rất chuyện nghiệp, tranh ảnh thám hiểm, leo núi, ngược suối cũng có rất nhiều.
Hắn liếc qua mấy lần, có lẽ leo núi là hoạt động chủ yếu của bọn họ, rất nhiều ảnh, còn có đội leo núi chuyên nghiệp, bình thường không ít huấn luyện viên chính là đội viên trong đội leo núi chuyên nghiệp của bọn họ.
Vóc dáng đều không tệ.
Ánh mắt Tôn Vấn Cừ đảo qua mấy bức ảnh, rồi dừng lại trên một tấm trong đó.
Đây là một tấm ảnh chụp bóng lưng, không biết treo trên vách núi nào, không nhìn thấy khuôn mặt nhân vật chính trong bức ảnh, mà dáng người lúc người này dùng lực leo lên phía trên lại rất nổi bật, cánh tay cẳng chân đều dài, Tôn Vấn Cừ nhìn chăm chú một lúc lâu.
"Muốn làm hội viên không?" Lý Bác Văn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn hỏi một câu.
"Làm gì?" Tôn Vấn Cừ quay đầu nhìn gã.
"Đến chơi chứ làm gì," Lý Bác Văn cười, tay chống lên tường, không biết là vô tình hay cố ý mà gảy lên tấm hình kia, "Cuối tuần đến đây chơi chơi nói chuyện, mấy huấn luyện viên kia hầu như đều đến, bọn họ cũng tập luyện."
"Tôi không thích những thứ này." Tôn Vấn Cừ nói một câu, đi ra khỏi sân bãi trong nhà.
"Ai bảo chú chơi những thứ này," Lý Bác Văn đi theo sau hắn nói, "Ba năm rồi đó..."
Tôn Vấn Cừ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn gã, tuy rằng không có gương, nhưng khẳng định vẻ mặt mình cũng không tử tế gì.
"Anh..." Lý Bác Văn nhìn hắn, "Không có ý gì khác..."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, quay lại sân bãi ngoài trời, ngồi xuống cái ghế bên cạnh La Bằng: "Ở đây có đồ uống không?"
"Có," La Bằng lập tức đứng lên, đi sang tủ lạnh cạnh đó cầm bình hồng trà đá lại, "Là muốn uống cái này đúng không?"
"Ừ, cám ơn," Tôn Vấn Cừ nhận lấy uống một ngụm, "Sao mày không leo nữa?"
"Mới vừa leo lên một vòng xuống xong," La Bằng nói, lại cử động ngón tay, "Cái trò này quá tốn thể lực, không thử à? Mày trước đây không phải thích tập thể hình lắm à?"
"Không," Tôn Vấn Cừ vẫn từ chối rất kiên quyết như cũ, "Đây cũng không phải tập thể hình, uống rượu rồi tao sợ lên một mét thôi đã phải treo ở đó rồi."
La Bằng cười vui vẻ nửa ngày, đập hắn: "Mày lần này về có kế hoạch gì không?"
"Không." Tôn Vấn Cừ nhìn Triệu Hà đang vừa như thể "em không xong rồi không tìm được chỗ để bám" vừa nỗ lực trèo lên, Lý Bác Văn lại còn rất sốt sắng mà ở dưới ngẩng đầu lên cổ vũ cho cô nàng.
"Ngưỡng mộ mày thật," La Bằng thở dài, "Sống thật tự tại."
Tôn Vấn Cừ cười.
Thật ư?
Qua đêm trong núi đối với Phương Trì mà nói cũng không phải là chuyện to tát gì, vừa không mới mẻ cũng chẳng kích thích, đương nhiên cũng không sợ, lại nói lần này cũng không ở trong lều, đất bình thường thích hợp cắm trại thì lại chưa dọn xong, cho nên ở trong một nhà nông* đóng cửa trong thôn.
*nhà nông: là kiểu nhà ở nông thôn để cho mọi người đến thuê trải nghiệm đời sống điền viên.Nói là đóng cửa thì cũng không đúng lắm, dù sao cũng là vì vị trí mấy ngôi nhà nông này nằm trong núi, lại không quen kinh doanh, bình thường không mở cửa, dẫn đường như Phương Trì gọi điện cho chủ nhà mới có thể liên hệ vào ở.
Phương Trì nằm ở đâu cũng ngủ được, chưa tới nửa đêm, ra ngoài đi đến nhà vệ sinh liền bị một ông chủ ngủ lạ chỗ không ngủ được túm lấy, lôi kéo đến tận bốn giờ rưỡi, cuối cùng buồn ngủ trở về suýt nữa vào nhầm cửa.
Ngày hôm sau về lại thành phố, cậu cũng không đến câu lạc bộ nhận tiền, cứ thế gọi xe về nhà, đầu tiên phải ngủ lấy sức đã.
Lúc xuống xe còn không quên ghé vào cửa hàng thú cưng đầu phố mua một túi đồ hộp, cả một đêm không về, Hoàng tổng có lẽ đã giận rồi, phải dỗ, nếu không cậu sẽ không ngủ được yên ổn.
Phòng cậu thuê, tiền thuê rất rẻ, nhưng hoàn cảnh thì không tốt lắm, khu nhà cũ kỹ, không có cổng chính cũng không có văn phòng bất động sản, hai ngày nay đường nước ngầm bị tắc cũng không ai quan tâm, nước mang theo mùi vị tiêu hồn chảy đầy đất.
Phương Trì đạp lên gạch miếng không biết ai vứt vào trong nước cùng với nước bẩn uốn lượn ngoằn ngoèo như cành mai, nhảy ra chỗ rẽ vào tòa nhà, đang định lấy chìa khóa ra, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Phương Ảnh ngồi sững sờ trên xe máy điện bên cạnh.
"Chị," Phương Trì gọi cô một tiếng, "Sao chị lại ở đây?"
Phương Ảnh liên tục nhìn chằm chằm mặt đất, cậu nhảy ra tạo ra tiếng động mạnh như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến cô, nghe thấy tiếng cậu nói, Phương Ảnh mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt mới nhìn còn hơi mê man: "Em về rồi à?"
"Chị sao lại..." Phương Trì vừa định lấy điện thoại ra nhìn giờ, đột nhiên phát hiện khóe mắt thâm tím của Phương Ảnh, "Mặt chị làm sao đây?"
"Không sao," Phương Ảnh đứng lên, "Chị từ sáng.... đã ở đây chờ em."
"Làm sao đây?" Phương Trì muốn lại gần nhìn mặt cô.
Phương Ảnh rất nhanh đã tránh đi: "Vào nhà rồi nói, có gì ăn không?"
"Em nấu cho chị bát mì đi." Phương Trì nói.
Hoàng tổng vẫn nghiêm túc ngồi trong hộc tủ, túi thức ăn cho mèo bị nó kéo giật ra một góc.
Lúc nấu mì, Phương Trì tranh thủ mở đồ hộp ra, đổ nửa gói vào trong bát cho Hoàng tổng, Hoàng tổng ăn xong liền meo một tiếng, ý là vừa lòng rồi, sau đó ngước đầu nhìn cậu chằm chằm.
Cậu ném mũivèo cái lên ghế sofa phòng khách, Hoàng tổng chạy chui vào trong mũ.
"Muốn bỏ ớt không?" Phương Trì đứng trong bếp hỏi Phương Ảnh.
"Sao?" Phương Ảnh ngồi trên ghế sofa sững sờ.
Phương Trì không hỏi lại, nấu mì xong liền bê ra cho cô: "Chị không sao chứ?"
"Không, chốc nữa chị đi về." Phương Ảnh cúi đầu ăn mỳ.
Lúc lấy đũa, Phương Trì nhìn thấy trên tay cô có chỗ bị trầy da, cậu cau mày: "Chị là... đi tìm Tôn Vấn Cừ à?"
"A?" Phương Ảnh ngẩng đầu liếc nhìn cậu, rồi rất nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, đáp một tiếng mơ hồ không rõ, cũng không nghe rõ là gì.
"Là đi tìm anh ta à?" Phương Trì lại hỏi.
Phương Ảnh nhíu mày, dời mặt đi chỗ khác, không nói gì.
"Anh ta đánh chị à?" Phương Trì cố truy hỏi.
Phương Ảnh dừng lại, không nói gì.
"Thật sự đánh chị?" Phương Trì có hơi giật mình, không nghĩ tới Tôn Vấn Cừ tên cặn bã kia vậy mà còn đánh phụ nữ, "Không phải đã nói em về sẽ đi cùng chị rồi à?"
"Ai, đừng hỏi nữa." Phương Ảnh nói một câu, vẫn còn có hơi mơ hồ không rõ, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, nói một câu không rõ ràng lắm, "Tiểu Trì..."
"Tối nay em đến tìm anh ta." Phương Trì cau mày nói.
___________________
*tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen, chủ yếu dùng làm ấm trà chén trà.