Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 44


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Trì đầu tiên là nấu chè vừng mang lên tầng cho Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đang ôm notebook dựa vào đầu giường, nhìn thấy cậu đi vào liền không nhịn được cười: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?"

"Ngã chứ sao," Phương Trì bỏ bát lên bàn, lau trán, "Tôi tưởng là còn vài bước nên nhảy xuống, không chọn đúng lúc nên đạp hụt."

"Không trẹo chân chứ?" Tôn Vấn Cừ xuống giường, ngồi ở bên bàn, ngửi thử chè vừng, "Thơm lắm."

"Tôi lớn thế rồi chưa bao giờ trẹo chân," Phương Trì lại đi ra ngoài, "Anh ăn đi, cái này không ngọt lắm đâu, tôi không bỏ nhiều đường, sợ anh béo."

"Béo thì béo, sợ gì." Tôn Vấn Cừ múc một thìa chè vừng bỏ vào miệng.

"Anh béo không đẹp." Phương Trì đi ra khỏi phòng.

Lúc Tôn Vấn Cừ ăn được nửa bát chè vừng, Phương Trì bê bát mì nóng hổi vào phòng.

"Mì gì thế?" Tôn Vấn Cừ lập tức hỏi.

"Mì trứng lạp xườn, lúc đổ ra thêm ít hành tây," Phương Trì gạt mì trong bát, "Tôi thích vị này."

"Chờ đã," Tôn Vấn Cừ bưng bát lên, một hơi uống sạch nửa bát chè vừng còn lại, sau đó đưa bát tới trước mặt cậu, "Cho một đũa."

"....Anh chưa no à?" Phương Trì ngây người, theo lượng ăn của Tôn Vấn Cừ, một bát chè vừng sau cơm tối chắc phải đủ hắn no đến sáng mai rồi.

"Ăn ngọt rồi muốn ăn mặn," Tôn Vấn Cừ nói, "Một đũa là được, nhiều nữa không ăn nổi."

Phương Trì gắp cho hắn một đũa mì, rồi đổ thêm ít nước mì.

"Buổi tối vẫn ngủ ở phòng khách à?" Tôn Vấn Cừ hỏi cậu.

"...Ngủ phòng ông nội tôi." Phương Trì cúi đầu ăn mì, "Tối nay anh không thức trắng đêm nữa chứ?"

"Tôi ngủ ngay, hôm nay dùng não quá độ rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Dùng não quá độ?" Phương Trì nhìn hắn, "Hôm nay anh có dùng não à?"

Tôn Vấn Cừ cười chậc một tiếng: "Nói thế nào đây."

"Là nói chuyện với chú Lượng Tử à?" Phương Trì cười.

"Không sai," Tôn Vấn Cừ nằm dài trên giường, "Nó gần đây cứ cho tôi mấy nan đề, suy nghĩ cuộc đời mệt mỏi, tôi cũng bao năm rồi không nghĩ ngợi tới mấy thứ này."

"Vậy..." Phương Trì hơi do dự, "Tôi ở đây đọc sách một lúc có làm phiền anh không?"

"Không," Tôn Vấn Cừ nói, "Hiếm thấy cậu cố gắng như thế, quá cảm động luôn."

Phương Trì xuống tầng rửa bát, nhìn mạt chược trong phòng khách một lúc, Phương Huy tay trái trà tay phải hạt dưa như thể lão ma thần* lại hai lần ra bài cho người khác ù, Phương Trì không nhịn được cười.

*ý chỉ người đánh mạt chược rất giỏi

"Buồn cười lắm à?" Phương Huy quay đầu lại nhìn cậu, "Buồn cười lắm à?"

"Buồn cười chứ," Phương Trì chậm rãi xoay người, vừa đi lên tầng vừa cười, "Tao một đêm này chỉ thấy hai lần ra bài ngu này của mày đã vui rồi, mày kiên trì thêm mấy ván nữa tao có thể cười sang tết năm sau luôn."

"Mày cũng chỉ biết người ngu thôi." Phương Huy nói.

"Ừ, không sánh được với mày," Phương Trì gật đầu, "Chăm chú bày chiêu thức vắt óc chỉ vì bắn pháo*, đoàng đoàng đoàng, còn kém vang lên nữa thôi, vui vẻ quá, tiền mừng tuổi Tết cũng thua sạch rồi đúng không."

*pháo: ra quân để người khác ù

Phương Huy hất dãy mạt chược, đứng phắt dậy.

"Đấu võ mồm đi," Bà nội ở một bàn khác vừa xếp quân vừa nói, "Con còn không đấu lại được nó à."

"Con không chơi nữa!" Phương Huy đá ghế tựa một cái, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cầm điều khiển từ xa hướng về tivi bấm lia lịa.

"Không chơi nữa à?" Quần chúng vây xem Hồ Dĩnh luôn cắn hạt dưa bên cạnh lập tức ngồi xuống, "Vừa khéo, để em."

Phương Trì lên tầng, đẩy cửa ra liền ngây người, Tôn Vấn Cừ đã quấn chăn mặt quay vào tường ngủ rồi, Hoàng tổng còn đang cuộn mình trong khe hở giữa cổ hắn và cái gối.

"Ngủ rồi à?" Phương Trì nhẹ giọng hỏi một câu, đóng cửa cũng không dám đóng mạnh.

"Ngủ ngay đây," Tôn Vấn Cừ buồn bực nói, "Đọc sách của cậu đi."

"Ồ." Phương Trì tắt đèn phòng đi, ngồi vào trước bàn, lật sách ra, quay đèn bàn về phía bên mình.

Mỗi lần Phương Trì ngồi trước đèn bàn, đều có cảm giác cực kỳ yên tĩnh, tựa như ánh sáng từ đèn chiếu ra là một cái lồng, bên trong không gian chừng hai mét này là thế giới của cậu, chỗ đèn không chiếu tới chính là yên tĩnh vô tận.

Có điều, tình huống có thể tập trung chú ý đọc sách như hôm nay, đã rất lâu rồi cậu chưa từng có, có lẽ là vì mấy câu nói kia của Tôn Vấn Cừ, có lẽ là vì sắp phải về thành phố ngay rồi, cũng e là chỉ bởi vì hơi thở nhẹ nhàng của Tôn Vấn Cừ bên cạnh.

Tôn Vấn Cừ ngủ từ lúc nào, cậu cũng không biết, mạt chược dưới tầng dẹp từ lúc nào cậu cũng không biết, Phương Huy đi vào phòng cậu ngủ lúc nào cậu càng không nghe thấy.

Mãi cho tới khi tiếng khò khè của Hoàng tổng vang lên trong phòng, cậu mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại.

Đã hơn một giờ rồi.

Thật sự kinh ngạc.

Mấy ngày nay quá nhiều kinh ngạc rồi...

Có điều, tuy giờ đã muộn lắm rồi, nhưng cậu lại không quá buồn ngủ, rón rén đi xuống tầng, còn chưa xuống hết cầu thang đã nghe thấy tiếng kéo gỗ của ông nội, như đang hát.

Phương Trì cười, xuống tầng đi vào phòng ông, đẩy ông thành nằm nghiêng, sau đó đi vào nhà bếp, tìm được một bát cánh gà, ngồi xổm trong phòng bếp cùng Tiểu Tử chia nhau gặm.

Ăn xong, rửa mặt, cậu vẫn lên tầng, đi vào phòng Tôn Vấn Cừ.

Có điều, chắc là vì ăn vặt, lúc ngồi xuống định xem sách thêm một lúc, cậu lại buồn ngủ.

Kiên trì đến hai giờ rưỡi, cậu không chịu nổi, đứng dậy chuẩn bị đi ngủ.

Vẫn chưa xuống hẳn cầu thang đã nghe thấy tiếng khò khò của ông nội, cậu đứng trên cầu thang gần được năm phút đồng hồ, mới quay người lên tầng trở vào phòng.

Không biết là vô tình hay cố ý, Tôn Vấn Cừ ngủ rất sát bên trong, dán vào tường, chừa lại trên giường một chỗ rất rộng, đủ một người đi lên ngủ.

Phương Trì xuống dưới tầng cầm chăn lên, cố để cho mình lặng yên không một tiếng động lên giường.

Thế nhưng trên giường vị đại thiếu gia hủ bại Tôn Vấn Cừ, đệm chính là đệm, Phương Trì đã rất cẩn thận nằm xuống rồi, giường vẫn bị lún xuống.

Lún xuống hai lần xong, Tôn Vấn Cừ trở mình, nằm ngửa, nghiêng đầu qua một bên, nửa mặt vùi vào trong lông Hoàng tổng.

Phương Trì như kẻ trộm, giữ tư thế như đang làm dở gập bụng mà phân vân xem nằm hay không nằm, chờ hơi thở Tôn Vấn Cừ một lần nữa bình ổn lại mới chậm rãi nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm nhắm hai mắt lại.

Tiếng thở của Tôn Vấn Cừ và tiếng khò khè nhỏ bé của Hoàng tổng đan xen bên tai, khiến người nghe không hiểu sao lại cảm thấy vừa dễ chịu vừa yên tâm.

Phương Trì nghiêng đầu qua, nhìn một nửa mặt Tôn Vấn Cừ để lộ ra.

Không nhìn rõ, trong phòng không bật đèn, chỉ là một mảng tăm tối.

Hoàng tổng đã hoàn toàn ẩn thân, chỉ có thể hơi hơi nhìn ra được Tôn Vấn Cừ rất trắng.

Thật ra không cần nhìn rõ, Tôn Vấn Cừ trông thế nào, Phương Trì có thể dễ dàng phác họa ra được, kể cả bộ dạng hắn nhíu mày lúc ngủ.

Phương Trì trong cơn buồn ngủ ập tới trừng mắt nhìn mặt Tôn Vấn Cừ, trong đầu không bị khống chế mà lóe lên đủ loại hình ảnh.

Tôn Vấn Cừ gục xuống bàn giảng bài cho cậu, Tôn Vấn Cừ nằm lỳ ở trên giường lộ ra một đoạn eo, Tôn Vấn Cừ ngồi trước bàn quay nhìn chằm chằm cái ấm, Tôn Vấn Cừ dạy dỗ cậu, Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng nở nụ cười với cậu....

Còn có....những hình ảnh mơ hồ mà vừa nghĩ tới sẽ khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp, Tôn Vấn Cừ lúc bị cậu đè trên giường...

Phương Trì nhanh chóng nhắm mắt lại, trở mình quay lưng về phía Tôn Vấn Cừ, chui đầu vào trong chăn.

Sáng hôm sau, Phương Trì dậy thật sớm, vừa mở mắt đã đối mặt với ánh mắt của Hoàng tổng, Hoàng tổng dựa vào trên gối, mắt nhắm mắt mở nhìn cậu.

Lấy lại bình tĩnh rồi, Phương Trì phát hiện cánh tay mình đang cách một lớp chăn mà khoát qua eo Tôn Vấn Cừ, cậu vội vàng rút cánh tay về.

Hoàng tổng vẫn rất khinh bỉ nhìn cậu, cậu dùng ngón tay sờ lên chóp đuôi Hoàng tổng, Hoàng tổng không đập cậu, mà nhanh chóng vòng đuôi trở về.

Phương Trì ngáp một cái, ngồi dậy, nhìn Tôn Vấn Cừ.

Cả đầu Tôn Vấn Cừ đều ở trong chăn, cũng không biết là hắn thở thế nào, Phương Trì nhìn thấy liền hơi lo lắng, nhẹ nhàng đẩy đầu hắn hai cái.

"Ừm.." Tôn Vấn Cừ bên trong chăn hừ một tiếng, rướn người lên, từ trong chăn hé ra một đôi mắt, nhìn cậu mấy giây, "Sao?"

"Anh không ngạt thở à?" Phương Trì hỏi.

Tôn Vấn Cừ không nói gì, ánh mắt có hơi trống rỗng nhìn cậu một lúc rồi lại nhắm hai mắt lại ngủ tiếp.

Phương Trì đành phải kéo chăn hắn xuống một chút, nhìn thấy chóp mũi rồi mới yên tâm xuống giường.

Ngày hôm nay, chú hai và cô đều phải đi về, ăn sáng xong, trong phòng khách liền chất đầy đồ đạc, đều là đồ Tết ông bà nội bảo bọn họ mang về.

Phương Trì hỗ trợ buộc gọn đồ, tâm trạng có hơi sa sút.

Không phải cậu nhớ thương chú hai và cô, chỉ là một căn nhà toàn người, đột nhiên lại cùng nhau rời đi, ông bà nội sẽ cảm thấy mất mát.

Giờ cậu mới cảm thấy, có Tôn Vấn Cừ ở nơi này cũng rất tốt, tuy rằng bình thường hắn cũng không hay ra khỏi phòng, nhưng dù sao thì trong nhà cũng sẽ nhiều thêm một người.

"Chuyển đồ đạc lên xe đi, chú Trương vừa mới dừng xe chú bên ngoài sân." Bà nội đập Phương Trì.

"À." Phương Trì mang hành lý ra hết lên trên xe.

Trong phòng, cô còn đang dặn dò bà nội, nghỉ ngơi nhiều, nhà cửa không cần phải dọn dẹp suốt, có việc thì gọi điện thoại.

"Ôi chao, biết rồi, mới có bao nhiêu tuổi đã dài dòng thế này," Bà nội nhìn đồng hồ trên tường, "Đi nhanh đi, không là không đuổi kịp xe."

Phương Trì lái xe chú Trương chia thành hai nhóm, chở bọn họ tới chỗ chờ xe khách.

"Tiểu Trì hai ngày nữa phải về trường nhỉ?" Chú hai hỏi.

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

"Nửa năm cuối cùng rồi, gắng sức," Chú hai châm điếu thuốc, "Thi được trường tốt, để ông bà vui lòng."

"Vâng." Phương Trì cười.

"Về đi, đừng cùng chờ ở đây nữa," Cô nói, "Trở về nhớ dồn sức đọc sách học bài."

"Không kém mấy phút này." Phương Trì nói.

Xe khách đến rất đúng giờ, chỉ là trên xe người rất đông, cả đám người bọn họ lẫn hành lí vừa lên xe, trên xe liền chen chúc kín.

Hẳn là ấm lắm, Phương Trì phất tay với người trên xe, rồi quay người trở về.

Đi tới một nửa đường, Tiểu Tử chạy tới đón cậu, cậu sờ đầu Tiểu Tử: "Chạy đi đâu rồi, thế mà không đuổi được."

Tiểu Tử kêu hai tiếng, trên đường vắng vẻ vang được đi rất xa.

Về tới nhà, trong nhà cũng chỉ còn có ba mẹ và ông bà đang ngồi trong phòng khách trò chuyện.

"Phòng con mẹ thu dọn lại cho rồi." Mẹ nói.

"Con muốn đổi vỏ chăn," Phương Trì đi lên tầng, "Ga trải giường nữa."

"Biết con phải đổi phải đổi rồi," Mẹ nói, "Đồ mới cũng lấy ra cho con rồi, tự thay đi."

"À." Phương Trì đáp một tiếng.

Tết vẫn chưa hết, mà dường như mọi thứ đều đã trở lại bình thường, chỉ có những lúc tiếng pháo vang lên, Phương Trì mới có thể cảm giác được giờ còn đang ăn Tết.

Thời gian phải quay lại trường học từng giờ từng giờ lại gần, Phương Trì có hơi hoảng hốt trong lòng không nói rõ được.

Hoảng hốt vì sắp phải xa ông bà, hoảng hốt nửa năm này mình ôn tập cuối cùng có thể dồn ra được kết quả gì không, hoảng hốt sau đó bản thân sẽ thế nào...

Còn có Tôn Vấn Cừ, Phương Trì nằm sấp trên bàn, hẳn là một thời gian dài sẽ không thể nào gặp được.

Cậu ngước mắt lên nhìn chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ, không biết Tôn Vấn Cừ có thể nhớ đến lúc hoa nở chụp ảnh cho cậu không.

Hai ngày nay, Tôn Vấn Cừ dường như cũng quay về với trạng thái trước đó, không hay ra ngoài phòng, cúi đầu trong phòng làm đồ gốm.

Lúc Phương Trì lấy cơm lên cho hắn, nhìn thấy cái lò nung điện trong giống cái két sắt lớn kia đang sáng, hẳn là đang nung bộ ấm kia?

"Ngày mai về trường học à?" Tôn Vấn Cừ vừa ăn cơm vừa hỏi cậu.

"Ừm." Phương Trì gật đầu.

"Còn đi huấn luyện không?" Tôn Vấn Cừ gặm sườn.

"Chỉ có chiều chủ nhật thôi, những lúc khác đều hủy bỏ," Phương Trì nhìn hắn, "Ăn ngon không?"

"Ngon," Tôn Vấn Cừ nói, lại ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Nếu cậu không huấn luyện không thi đấu cũng không nhận việc dẫn đường....cậu còn có tiền tiêu không?"

"Có," Phương Trì lấy điện thoại ra ấn mấy cái, "Tôi đã nhớ kỹ lên kế hoạch thu chi rồi, tiền mừng tuổi tôi đều giữ lại, tiền thuê nhà hơn nửa năm cũng nộp rồi, chỉ ăn bữa cơm, mua ít tài liệu, vậy là đủ rồi, à còn phải đưa Hoàng tổng đi triệt sản nữa, nên làm thịt nó rồi."

Chỗ Phương Ảnh còn có mười ngàn của cậu, có điều cậu không nói ra chuyện này, sợ Tôn Vấn Cừ khó chịu.

"Hoàng tổng!" Tôn Vấn Cừ cười, quay đầu lại gọi Hoàng tổng đang nằm ngủ chổng vó giữa hai cái gối, "Mày xong đời rồi!"

"Con õng ẹo không để ý tới cái này đâu," Phương Trì chép miệng, hơi do dự liền nói một câu, "À....cây xanh trong phòng tôi, nếu nở hoa rồi, anh nhớ chụp ảnh cho tôi xem đấy."

"Ừ," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cậu còn muốn nhìn gì nữa thì cứ nói với tôi, tôi chụp cho cậu xem, ông nội nấu cơm, bà nội đan áo len, ông nội đánh nhau với ông cụ tình địch, mấy cái này cũng không sao, cậu đừng bảo muốn xem mặt trời mọc trên núi là được."

"Không nhiều thế," Phương Trì cười, "Tôi cũng không nhớ ông bà nội đến mức thành như vậy."

"Vậy tôi tự chụp là được," Tôn Vấn Cừ nói xong, liền lấy điện thoại qua chụp mình một tấm, sau đó gửi cho cậu, "Thế nào."

Phương Trì lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy ảnh Tôn Vấn Cừ, liền cười: "Được lắm, đẹp trai."

"Vỗ mông ngựa có thể vỗ nghiêm túc chút không," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Nghe miễn cưỡng như thế, vừa nghe đã biết là ghen tị."

"Oa! Đẹp trai thật! Tôn đại sư, anh quá là đẹp trai luôn!" Phương Trì đột nhiên giơ điện thoại rất màu mè mà hô, sau đó cười không ngừng được, "Phải như thế à?"

"Kỹ năng diễn xuất quá cường điệu," Tôn Vấn Cừ bị cậu làm sợ hết hồn, đũa trên đồ ăn cũng rơi xuống bàn, "Được rồi, xuống ăn cơm đi, ngày mai không phải phải về trường học à, tối ngủ sớm một chút đi."

"...Ừ." Phương Trì thở dài, quay người ra khỏi phòng.

Lúc xuống tầng, cậu liền lấy điện thoại ra nhìn ảnh
Tôn Vấn Cừ, thật ra cũng không tính là diễn quá cường điệu, Tôn Vấn Cừ trông đúng là rất đẹp trai, cứ như vậy cầm điện thoại lên tùy tiện mà chụp một tấm, không cần căn góc độ không cần nhìn ánh sáng cũng không làm ra vẻ mặt gì, có thể chụp được như thế, bản thân cũng phải đủ đẹp.

Chẹp.

Phương Trì vài bước đã nhảy xuống cầu thang.

Cơm tối vẫn rất phong phú, hoàn toàn không vì chú hai và cô đi rồi mà giảm bớt, một bàn to đầy đồ ăn, còn có mấy món làm mới, đều là món Phương Trì thích ăn.

"Lần này về cũng chẳng thấy béo lên," Bà nội nắn bóp người Phương Trì, "Cũng chẳng thêm được tí thịt nào, bà lo chết."

"Con đây mà còn không có thịt," Phương Trì cười tránh đi, "Con dạo này ít huấn luyện còn lên cân không ít."

"Không nhìn ra," Bà nội gắp vào bát cho cậu một đống thức ăn, "Con dạo này cũng chẳng thấy ăn thả cửa, cũng đừng học theo con gái người ta giảm béo."

"Con không giảm, thật," Phương Trì vùi đầu nhét mấy miếng thức ăn vào miệng, nói không rõ, "Bà xem, con không phải đang ăn nhiều lắm à."

Ăn xong, bà nội gọi cậu vào trong phòng, kín đáo đưa cho cậu một cái phong bì.

"Gì đây?" Phương Trì mở phong bì ra nhìn vào trong, là một xấp tiền, "Bà làm gì thế này?"

"Bà nhìn con lớn thế này mới thấy lần đầu tiên ôn tập đến thế, quá sợ luôn, ngồi xuống một cái là không động đậy," Bà nội mặt mày lo lắng, "Đầu óc không đủ dùng à?"

"...Đủ, đầu óc con to lắm mà." Phương Trì có hơi bất đắc dĩ.

"Cầm đi, bình thường mua cho mình gì ngon mà ăn, còn có thực phẩm dinh dưỡng gì nữa, thi đỗ hay không đỗ đều không làm sao cả," Bà nội cầm lấy tay cậu, "Đừng có tàn phá thân thể, vì đại học gì gì đó, không đáng."

"Ai," Phương Trì nở nụ cười, "Bà toàn lo lắng gì không, yên tâm đi, sức khỏe con vẫn tốt, quăng ngã tám mươi sáu Phương Huy cũng không thành vấn đề."

"Có ghét không." Bà nội cười vỗ lên lưng cậu một phát.

Bởi vì mai phải trở về trường học, Phương Trì ăn cơm xong cũng không lên tầng, ngồi trong phòng khách hàn huyên rất lâu, ba mẹ đều không nói gì, ông bà lần nào cũng dặn dò rất nhiều, tuy nói là cậu đã ở một mình bên ngoài đến mấy năm rồi, nhưng hai người vẫn luôn không yên lòng được.

Mãi tới tận hơn mười một giờ, ba giục đi nghỉ ngơi, ông bà mới quay về phòng.

"Ngủ sớm một chút," ba vỗ vai cậu, "Ngày mai cũng đừng dậy sớm quá, ăn cơm trưa xong rồi mới về, nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Vâng, con biết rồi." Phương Trì gật đầu.

Ba mẹ đi rồi, cậu đi lên tầng.

Cửa phòng Tôn Vấn Cừ đang hé, cậu đang định gõ cửa, bên trong phòng vang lên tiếng đàn nhị.

"Kéo đàn à?" Phương Trì lập tức đẩy cửa ra, thò đầu vào.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế, cầm trong tay một thanh đàn nhị, "Kéo cho cậu hai đoạn bài hát ru con, đỡ lại bảo tôi không đáng tin."

"Được." Phương Trì cười, vào phòng đóng cửa lại.

"Mười phút," Tôn Vấn Cừ nói, "Cái thứ này tiếng động lớn, ông bà nội cậu đều nghe thấy được, chơi lâu ầm mọi người ngủ."

"Được," Phương Trì ngồi lên mép giường, thanh đàn nhị Lý Bác Văn tặng cho Tôn Vấn Cừ này, nhìn một cái đã có thể nhìn ra được là rất cao cấp, âm thanh nghe cũng rất có cảm xúc, xem ra Tôn Vấn Cừ chịu dùng cái đàn này đúng là vì đàn tốt, "Hai đoạn gì?"

"Cậu nghe là được, có nói cậu cũng không biết." Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.

"Ừ." Phương Trì xoa mũi.

Tôn Vấn Cừ gác đàn nhị lên đùi, cúi đầu suy nghĩ, nhẹ tay kéo một cái, tiếng đàn hơi thương cảm tuôn ra.

Đàn nhị là một nhạc cụ rất bi thương, Phương Trì vẫn luôn cảm thấy như vậy, hoặc là, rất nhiều nhạc cụ Trung Quốc đều mang chút tịch liêu, có lúc cẩn thận nghe, ngay cả kèn suona cũng sẽ có cảm giác như vậy.

Tôn Vấn Cừ từ nhỏ đã cảm nhận bầu không khí này mà lớn lên, mỗi lần kéo đàn nhị, trên người sẽ có khí tức không giống vậy, không nói rõ được.

Cô quạnh, hoặc là gì đó khác.

Khúc nhạc lần này hắn kéo, Phương Trì chưa từng được nghe, đương nhiên, ngoài Nhị Tuyền Ánh Nguyệt và Đua Ngựa, còn có khúc Mục Dương nữ Tôn Vấn Cừ lưu trong máy cậu, cậu cũng chưa bao giờ nghiêm túc nghe khúc đàn nhị gì khác.

Lần này, cậu cảm thấy mình nghe cũng không quá nghiêm túc, âm nhạc ở khắp bốn phía, bao vây lấy, trước mắt là Tôn Vấn Cừ, ngón tay đặt trên dây đàn, ngón tay cầm cung đàn.

Tôn Vấn Cừ một khi đã chìm lắng vào trong chuyện gì đó, lập tức sẽ khiến người ở cùng hắn tim đập nhanh.

Lại cũng, rất an thần.

Phương Trì đột nhiên có cảm giác không muốn nói chuyện, chỉ muốn cứ luôn sững sờ tiếp như vậy.

Lúc Tôn Vấn Cừ đứng lên từ trên ghế đối diện cậu, Phương Trì mới đột nhiên phản ứng được tiếng đàn đã dừng lại rất lâu rồi.

"Đi ngủ đi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừm." Phương Trì nặn lỗ tai Hoàng tổng, đứng lên.

"Ngủ ngon." Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười.

"Ngủ ngon." Phương Trì không hiểu nụ cười này của hắn mang hàm nghĩa gì, vì thế liền nhăn răng với hắn, rồi kéo cửa ra ngoài.

"Đừng đọc sách, cứ ngủ luôn đi." Tôn Vấn Cừ ở trong phòng nói một câu.

Lúc nằm lên giường rồi, Phương Trì cảm thấy bản thân hẳn sẽ không ngủ được, thế nhưng bất ngờ là cậu nằm xuống chưa tới mấy phút đã nằm mơ.

Đương nhiên, mơ thấy gì cậu không nhớ rõ, nói như vậy, cậu đều không nhớ rõ thứ mình mơ thấy.

Không hiểu ra sao còn ngủ được rất say, sáng sớm lúc mơ màng sắp tỉnh lại nhớ ra ba nói ngủ thêm một lát, cậu trở mình lại ngủ tiếp.

Ngủ đi, tỉnh rồi thì làm gì đây, rời giường là lại nghĩ tới phải về trường, buồn biết bao, ngủ đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã gần mười giờ.

Là bị tiếng kêu của Tiểu Tử ở ngoài ban công đánh thức.

Tiểu Tử bình thường tới tìm cậu chơi chưa bao giờ lên ban công, mà cứ thế từ trong nhà lên tầng ngồi trước cửa phòng, cậu xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

Tôn Vấn Cừ đang đưa lưng về phía cửa sổ, đứng trên ban công, cầm trong tay cái bát, trong bát hình như là mấy miếng thịt bò.

"Tao nói một hai ba," Tôn Vấn Cừ nói, "Mày hẵng kêu, một, hai,..."

Tiểu Tử phe phẩy đuôi kêu một tiếng.

"Không đúng, tao còn chưa nói ba mà," Tôn Vấn Cừ chỉ vào nó, "Một, hai, ba, kêu!"

Tiểu Tử hướng về phía hắn mà oẳng một tiếng.

"Ôi, thông minh quá," Tôn Vấn Cừ bốc miếng thịt trong bát ra đút cho nó.

Phương Trì mở cửa: "Anh rảnh rỗi thế à?"

"Dậy rồi à?" Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, "Hôm nay ngủ được lâu thật đó."

"Ngủ đến mức đầu cũng khó chịu." Phương Trì gãi đầu.

"Bà nội cậu đang nấu cơm, hôm nay ăn trưa có vẻ nhiều món lắm," Tôn Vấn Cừ cười nói.

Bữa trưa đúng là rất phong phú, đều là món Phương Trì thích ăn, hơn nữa còn làm thêm một ít, đã gói kỹ trong hộp cơm, để cậu mang đi ăn.

Tôn Vấn Cừ hôm nay không trốn trên tầng ăn cơm, mà cùng ăn ở phòng khách.

Lời cần dặn dò thì tối qua ông bà cũng đã nói kha khá rồi, bữa trưa hôm nay chính là không ngừng gắp thức ăn cho cậu, bảo cậu ăn ăn ăn.

Ăn xong bữa cơm này, Phương Trì cảm thấy bản thân lên xe khách sẽ bị xóc cho nôn ra.

"Đồ đạc cần mang đi mẹ sắp cho con vào trong cái túi xách này rồi." Mẹ chỉ túi bên cạnh.

"Đều là đồ ăn đúng không?" Phương Trì đi qua nhìn, lần nào cậu về nhà ăn Tết cũng mang theo một đống thức ăn, "Đủ con ăn đến lúc tốt nghiệp đại học luôn."

"Đỡ phải mua suốt, nấu mì bỏ một ít, nấu cơm bỏ một ít, ăn tiện, lại vệ sinh," Bà nội nói, "Có một túi là để cho Tiếu Nhất Minh, bỏ trong túi màu đỏ."

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

"Gần tới giờ rồi," Ba nhìn đồng hồ, "Ba đưa con ra."

"Hả?" Phương Trì ngẩng đầu lên, "Con...không cần, đừng đưa."

"Nhiều đồ như vậy cơ mà." Ông nội nói.

"Không cần, đừng đưa." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Thủy Cừ giúp con xách ra là được."

"Con nghĩ cũng được nhờ," Bà nội có hơi chê trách nói, "Người ta là khách, con còn để người ta xách đồ cho?"

"Không sao," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cháu với Phương Trì không tính là khách, cháu nhân tiện đi dạo hoạt động một lúc."

Bà nội do dự một lúc rồi không kiên trì nữa, để Tôn Vấn Cừ ôm cái túi cùng Phương Trì ra cửa.

Bên ngoài quá lạnh, ông bà nội tiễn đến cổng đã bị bố mẹ kéo trở về, ba liền đuổi theo nói to: "Đến nơi rồi gọi điện về cho ba."

"Con biết rồi______," Phương Trì hô trả lời.

Tiểu Tử đi theo bên chân cậu cũng nghiêng đầu qua chỗ khác kêu hai tiếng.

Nhìn thấy ba đã đi về rồi, Phương Trì đưa tay cầm lấy túi trong tay Tôn Vấn Cừ qua.

"Tôi xách chứ, túi toàn ở trên người cậu rồi, tôi làm sao mà "giúp cậu xách ra" được?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Tôi cũng không phải không xách nổi." Phương Trì hơi ngượng ngùng, nghĩ ngợi liền đưa balo mèo cho hắn, "Không thì anh xách Hoàng tổng một lúc đi."

"Bình thường cậu về trường là ai tiễn cậu đi?" Tôn Vấn Cừ nhận lấy balo mèo.

"Tết thì ba tôi giúp tôi mang đồ đến ngã tư," Phương Trì nói, "Bình thường về thì cũng không ai tiễn, tự mình đi qua, cũng không xa, có Tiểu Tử đi cùng."

"À," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Vậy hôm nay lại muốn tôi tiễn?"

"....Tâm sự chứ." Phương Trì nói

Thật ra nếu nói là tâm sự, cũng không có gì để tâm sự, Phương Trì không biết nên nói chuyện gì, hai người câu có câu không nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới ngã tư.

Thời gian vừa khéo, xe khách chắc cũng gần đến ngay rồi.

"Cái này đổi với cái của cậu đi," Tôn Vấn Cừ lấy từ đâu đó ra cái mp3 của hắn, "Cái của cậu đưa tôi."

"A?" Phương Trì ngây người, "Sao lại thế?"

"Cậu hay nghe mà, đi dạo ôn tập, thay cái tốt nghe hay hơn, cũng hợp làm màu," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi chọn một vài ca khúc an thần tĩnh khí, cậu nghe thử xem, không thích thì tự đổi."

"À." Phương Trì lấy cái mp3 của mình ra đổi với Tôn Vấn Cừ.

Đang định nói thêm mấy câu, xe khách đã lái tới từ bên kia đường.

"Hôm nay sao lại đúng giờ thế không biết?" Phương Trì đột nhiên có hơi bực bội.

"Đến rồi thì báo với tôi một tiếng," Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt cậu, "Nhớ kỹ lời tôi nói với cậu, mấy tháng này phải quyết tâm, quyết định muốn thi tốt thì cũng phải thế nào."

"Ừ." Phương Trì đáp, tay Tôn Vấn Cừ ấm áp lắm.

Tôn Vấn Cừ cho tay lại vào túi rồi, cậu không nhịn được liền kéo tay Tôn Vấn Cừ ra ngoài, nhẹ nhàng nắm lấy một lúc.

*kèn suona:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện