Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 80


trước sau

"Cậu về một chuyến này, mục đích chủ yếu là lên giường đúng không?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, không nhịn được cười.

"Cũng không phải thế, đây là buột miệng thốt ra thôi," Phương Trì hơi lúng túng, "Em trở về chủ yếu là để gặp anh, rồi xem tác phẩm của anh tham gia triển lãm rầm rộ thế nào, nhưng anh cũng biết đấy, em nhìn anh thời gian dài sẽ gì kia....nghĩ khá là nhiều thứ."

"Cậu nghĩ không nhiều chút nào, cậu chỉ nghĩ một chữ thôi," Tôn Vấn Cừ chép miệng, "Làm."

Phương Trì cười ha ha: "Con còn nhỏ, đang phát dục, cần chất dinh dưỡng mà."

"Làm nhiều ảnh hưởng đến phát dục, biết không?" Tôn Vấn Cừ đi ra ngoài.

"Thế này mà còn gọi là nhiều? Em đã bao lâu rồi chưa..." Giọng Phương Trì tăng cao, nói được nửa câu lại hạ thấp giọng đi, "Em đã nín bao lâu rồi."

"Ôi, khổ chết cậu rồi đúng không," Tôn Vấn Cừ cười nói, đi được hai bước lại dừng, "Hoa không cầm đi rồi."

"Muốn lấy à?" Phương Trì hơi do dự, "Em thấy để ở đó cũng đẹp, anh không thấy nhìn có vẻ trông cũng như thể cùng một bộ à? Bảo bọn họ đừng vứt đi là được."

Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Vẫn phải mang về, dù gì cũng là con trai tôi ôm cả đường tới đây mà, ngày mai bảo Mã Lượng đi mua một chậu khác bỏ vào là được."

Hai người bọn họ lại quay về vị trí triển lãm, lấy hoa đi.

"Bảo người đi mua một chậu giống thế này ngày mai để ở đây," Tôn Vấn Cừ dặn dò Mã Lượng, "Cứ hồng nhạt đi, nhìn có hiệu quả lắm."

"Đây là, hoa gì?" Mã Lượng hỏi.

"Phong tín tử." Tôn Vấn Cừ nói.

"Được," Mã Lượng gật đầu, nói với người của phòng làm việc ở phía sau, "Cậu, cậu, cậu..."

"Sáng mai em đi mua." Người kia chưa chờ gã nói xong liền lập tức gật đầu.

"Muốn về gặp ông bà nội không?" Lúc đi ra khỏi phòng triển lãm, Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.

"...Không được," Phương Trì khẽ thở dài, "Ngày mai em đi rồi, không có thời gian trở về, đến Tết rồi về với ông bà đi."

"Vậy đi ăn gì trước không?" Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn giờ, đã qua giờ cơm trưa rồi, "Tôi hơi đói, từ giữa trưa đến giờ mới ăn một bát oden."

"Ăn, ăn gì đi," Phương Trì sờ bụng, "Em cũng đói bụng, tối qua em chẳng ăn được gì cả."

"Đi ăn cơm không làm lỡ chuyện quan trọng của cậu đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi.

"Ai!" Phương Trì ngây người một lúc mới phản ứng được, "Có thể đừng chọc em được không!"

Về tới bên này, ăn cơm sẽ không làm người ta phiền lòng như ở trường học nữa, chỗ nào cũng quen thuộc, tìm chỗ ăn cơm rất dễ dàng.

Tôn Vấn Cừ giờ không có nhiều tiền, cho nên yêu cầu đối với thức ăn cũng đã bị ép xuống thấp rất nhiều, Phương Trì kéo hắn đi ăn cơm vịt quay 30 tệ, hắn cũng không có ý kiến gì.

"Còn có canh củ cải nữa," Tôn Vấn Cừ vừa ăn vừa nói, "Không tệ."

"Canh củ cải là miễn phí, anh muốn uống nữa em lại đi múc cho anh." Phương Trì nói.

"Không cần, một bát là đủ rồi," Tôn Vấn Cừ nói xong, ngẫm lại liền nở nụ cười, "Nghe sao lại kỳ quái thế không biết."

Phương Trì suy nghĩ một lúc rồi cũng cười: "Đúng, nghe như thể người nghèo tới mức không được ăn cơm."

"Nói thật, tôi cũng thực sự chưa bao giờ ăn như vậy." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Ừ, anh gọi đồ ăn ngoài thôi, canh cũng phải gọi riêng," Phương Trì tặc lưỡi, "Anh nói xem, thời gian dài, anh có khi nào lại không chịu được không? Sẽ không cảm thấy em đáng ghét lắm chứ?"

"Sẽ không," Tôn Vấn Cừ khẳng định, "Chờ tôi lấy được tiền ở chỗ Lượng Tử rồi, cậu chắc sẽ không cắt xén khẩu phần lương thực của tôi thế này nữa."

"Đúng," Phương Trì cười, nhấp một ngụm canh, "Có thể lấy được bao nhiêu?"

"Đến lúc đó tiền vào thẻ tự cậu xem đi, nhưng chỉ riêng mỗi bộ này thì cũng chẳng bao nhiêu," Tôn Vấn Cừ nói, "Muốn nhiều thì phải chung vốn làm ăn với nó."

"Anh quyết định chưa?" Phương Trì hỏi, "Mỗi chuyện có cùng chú chung vốn làm ăn này thôi anh cũng đã nghĩ ngợi một năm rồi, cho nên hôm nay em mới nói với ba anh là anh nhất định sẽ làm nên chuyện, không hề kích động chút nào."

"Ừ, tôi không kích động, tôi là lười động đậy," Tôn Vấn Cừ cười, liếc mắt nhìn cậu, "Hai hôm nay tôi cẩn thận bàn bạc với nó rồi, Mã Lượng định mở thêm chi nhánh..."

"Được," Phương Trì lập tức ngồi thẳng dậy, "Sang bên trường bọn em mở một cái, vậy là anh có thể qua đó."

"Vậy hằng ngày tôi làm gốm hay là làm với cậu?" Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại.

"Làm cả hai cũng không ảnh hưởng mà." Phương Trì xoa mũi.

Ăn xong cơm vịt quay, hai người bọn họ đi lòng vòng trên phố mấy vòng, sau đó trở về chỗ Tôn Vấn Cừ.

Phương Trì đã rất quen thuộc phòng làm việc của Mã Lượng, nghỉ hè trước đó hầu hết thời gian cậu đều ở phòng làm việc cùng Tôn Vấn Cừ, còn đưa đón mỗi ngày.

Mà phòng thuê mới của Tôn Vấn Cừ, cậu mới là lần đầu đến.

Cậu chỉ biết là căn phòng này ở gần phòng làm việc, bởi vì Tôn Vấn Cừ lười đi, nhưng cậu không ngờ tới có thể gần đến mức này.

"Nếu em không hoa mắt thì," Phương Trì đứng bên cửa sổ, chỉ vào tòa nhà cách cửa sổ chưa tới mười mét, "Đó là phòng làm việc của Chú Lượng Tử đúng không?"

"Không sai," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, đặt lọ phong tín tử kia lên kệ tivi, "Tinh mắt thật."

"Chẳng trách Hoàng tổng lại bỏ chạy theo Hồ Viện Viện..." Phương Trì nói.

"Hoàng tổng tuy đã là thái giám rồi, nhưng dù sao thì tính hướng vẫn là kiểu phổ biến, nhìn Hồ Viện Viện chắc chắn là vừa mắt hơn nhìn hai chúng ta," Tôn Vấn Cừ nói, "Với lại Hồ Viện Viện còn mua bạc hà mèo cho nó nữa."

"Cái con không tiền đồ," Phương Trì tặc lưỡi, bệ cửa sổ đối diện cũng thật sự đặt một hàng chậu hoa, đều là bạc hà mèo.

"Tôi đi tắm đây," Tôn Vấn Cừ đi vào nhà tắm, ném điều khiển tivi cho cậu, "Cậu đợi một lúc đi."

"Ừ." Phương Trì bật tivi lên.

Giờ trên tivi cũng chẳng có gì để xem, tác dụng của bật tivi cũng chỉ là để biểu hiện ở đây có một cái tivi, đầy đủ hơn căn phòng cậu thuê trước đây.

Phương Trì cũng không xem tivi, mà đi loanh quanh trong phòng.

Chỗ này của Tôn Vấn Cừ không thể nào sánh được với căn nhà trong khu nhà cao cấp trang trí đến mười phân vẹn mười kia được, Mã Lượng là người biết đong đếm, phòng thuê cho hắn chính là đủ sống là được.

Một căn phòng, có phòng bếp nhà vệ sinh, trong phòng ngủ ngoài tủ quần áo với giường ra, thì chính là giá sách mặt tường nghiêm chỉnh, giá sách này vừa nhìn đã biết là mua sau đó, bên trên đều là sách của Tôn Vấn Cừ.

Có thể nhìn ra được, những thứ không phải đồ nội thất đi kèm với phòng cho thuê, ngoài giá sách này ra, còn có cái ghế sofa ngoài phòng khách.

Ghế sofa chuyên dụng cho Thủy Cừ ở trạng thái rắn, ghế sofa mềm nhũn to tướng chui vào rồi là không dậy nổi.

Phương Trì cuộn mình trên ghế sofa, ngay lập tức liền ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Tôn Vấn Cừ, mùi sữa dừa bao vây lấy người cậu, cậu nhắm mắt lại, người bị ghế sofa bao lấy, người cũng sắp bị bọc lại, cảm giác này thật sự là...

Cậu nhảy xuống từ trên ghế sofa, đi tới gõ cửa phòng tắm: "Em muốn vào."

"Làm gì?" Tôn Vấn Cừ mở cửa phòng tắm ra.

"Tắm uyên uyên đi," Phương Trì cởi áo ngoài ra, vừa cởi quần vừa chen vào nhà tắm, "Tiện thể chốc nữa em muốn thử trên cái ghế sofa kia xem."

"Cậu một buổi chiều này muốn mấy lần?" Tôn Vấn Cừ đứng dưới vòi hoa sen, quay đầu về phía nước, "Tôi cảm giác cậu còn muốn thử cả trong phòng tắm một lần."

"Cũng chỉ anh hiểu em." Phương Trì cười vui vẻ, đứng phía sau ôm lấy hắn, hòa với nước nhẹ nhàng cắn lên gáy hắn.

"Cậu nói xem, nếu như ném cậu vào núi ba năm như tôi," Tôn Vấn Cừ nghiêng mặt sang một bên nói, "Cậu sẽ thành thế nào?"

"Mang theo anh cùng đi," Phương Trì lại gần hôn lên mặt hắn, "Ba mươi năm cũng không thành vấn đề."

"Cậu nghĩ hay nhỉ, chỉ một mình cậu thôi." Tôn Vấn Cừ ngửa mặt về phía nước.

"Thế thì căn bản không ai có thể vứt em vào trong núi cả," Phương Trì tặc lưỡi, "Đừng nói là có làm hay không, chỉ cần một tháng không được nhìn anh thôi, em đã có thể cứ thế điên luôn."

Lúc Hồ Viện Viện đứng ở cửa sổ phòng làm việc bên kia gọi sang bên này, Phương Trì đang nằm úp sấp trên người Tôn Vấn Cừ nhắm mắt dưỡng thần, Tôn Vấn Cừ hình như đã ngủ, cả người sắp bị cậu đè chìm vào trong ghế sofa.

"Phương Trì! Cháu trai lớn!" Giọng Hồ Viện Viện gọi không hề to, mà vẫn làm Phương Trì giật mình.

"Ôi, nhỏ giọng thôi!" Cậu liền sốt ruột cẩn thận từng chút một xuống ghế sofa, chân trần chạy tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ, dựng thẳng ngón tay trỏ thở dài một tiếng.

"Trời mẹ, mấy giờ mà hai người đã ngủ rồi?" Hồ Viện Viện ôm Hoàng tổng đứng đó, nhìn thấy cậu cởi trần liền ngây người.

Phương Trì cũng sững sờ, giờ cậu mới phát hiện ra, trời xung quanh đã tối như mực, cậu nhìn chằm chằm vào Hồ Viện Viện: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn mười giờ," Hồ Viện Viện nói, "Thím với chú cháu vừa về xong."

"Bọn họ về rồi à?" Ghế sofa phía sau vang lên giọng Tôn Vấn Cừ mang theo giọng mũi.

"Ừ," Phương Trì quay đầu lại, "Đánh thức anh rồi à?"

"Cậu mới hơi động đậy tôi đã tỉnh rồi," Tôn Vấn Cừ ngáp ngắn ngáp dài đi tới bên cửa sổ, gọi về phía bên kia, "Có đồ ăn không?"

"Hai người chưa ăn cơm à? Hay là lại đói?" Hồ Viện Viện hỏi.

"Chưa ăn." Tôn Vấn Cừ trả lời.

"Vậy sang đây đi, chị luộc ít sủi cảo cho?" Hồ Viện Viện nói.

"Không phải tự gói không ăn." Tôn Vấn Cừ lại ngáp một cái.

"Ai, mới gói tối hôm qua, phiền chết tôi rồi," Hồ Viện Viện lườm bọn họ, quay người rời khỏi cửa sổ, "Đại thiếu gia này, thật sự nên trói ra ngoài bán, đổi lấy một bữa sủi cảo..."

"Anh phải sang nói chuyện với chú Lượng Tử à?" Phương Trì vừa mặc quần áo vừa hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ mặc quần áo, mặc được một nửa lại nằm dài ra ghế sofa, nhắm mắt lại, "Nó muốn ký hợp đồng, thứ này định sản xuất số lượng lớn, phải quyết định nhiều chi tiết nhỏ lắm, hai người bọn tôi phải bàn bạc."

"Chú đi ra ngoài uống rượu về rồi còn bàn được à?" Phương Trì hơi lo lắng, hơn mười giờ mới về.

"Hai người bọn họ là thánh rượu," Tôn Vấn Cừ cười, "Hồ Viện Viện chắc chắn cũng uống rượu, cậu trông cô ấy như vậy có giống uống rượu rồi không? Mã Lượng càng không cần phải nói, dù sao nó nói lắp rồi đều không thích nói chuyện, chỉ cắm đầu uống."

Phương Trì nằm úp sấp trên người hắn, nhẹ nhàng xoa lên eo hắn: "Hai chúng ta hôm nào đấy cũng thi uống một lần đi?"

"Tết năm nay lúc cậu về đi," Tôn Vấn Cừ ngoắc miệng, "Thua thì ở dưới."

"...Được đó." Phương Trì nhìn hắn.

"Vậy con xong đời rồi, ba sẽ yêu thương con." Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt lại cười vui vẻ.

"Thật hay giả đấy, anh uống được lắm à?" Phương Trì hơi nghi ngờ hắn.

"Đẩy ngã cậu cũng không thành vấn đề, Tết năm ngoái, là ai trêu cho tôi lửa bốc lên được nửa rồi thì ngủ mất," Tôn Vấn Cừ cười liên tục, "Hôm sau cũng chẳng biết là quên thật hay là giả ngu."

"Mẹ nó...." Phương Trì lập tức hơi ngượng ngùng, dừng một lúc mới không phục rồi nói, "Em uống nhiều hơn anh mà."

"Vậy à?" Tôn Vấn Cừ vẫn cười vui vẻ, "Vậy thì thử xem đi, yên tâm, ba sẽ không làm con đau đâu."

"Nói gì thế," Phương Trì bị hắn nói cho buồn cười, cười vài tiếng rồi tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Hôm nay em không làm anh đau chứ? Em cảm giác hôm nay em có hơi không kiềm chế được..."

"Vẫn được." Tôn Vấn Cừ nói, nghiêng đầu đi hôn lên miệng cậu.

"Là sướng quá nên không chú ý tới có đau không đúng không?" Phương Trì gằn giọng hỏi.

"Đúng, sướng đến sắp khóc luôn," Tôn Vấn Cừ gảy một cái trên chóp mũi cậu, "Dậy đi, qua ăn sủi cảo."

"Chốc nữa bàn bạc em ngồi ở bên cạnh nghe được không?" Phương Trì đứng lên.

"Được." Tôn Vấn Cừ cười.

Lúc đi vào phòng làm việc, Phương Trì liền ngửi thấy mùi rượu, hai người Mã Lượng hẳn là uống không
ít, mà nhìn trạng thái của Mã Lượng, còn thật sự không giống người đã uống bao nhiêu.

Hồ Viện Viện còn rất nhanh nhẹn nấu được một nồi sủi cảo.

"Đây là sủi cảo hôm qua hai người gói, một cái có thể no chết dân đói đúng không?" Tôn Vấn Cừ ngồi xuống hỏi một câu, một cái sủi cảo mà nhồi hai lạng thịt.

"Không sai," Hồ Viện Viện nói, "Nếu cậu chê nhiều thịt thì chỗ đó còn có nhân, chị nấu riêng cho cậu mấy cái?"

"Thôi đừng phiền nữa, cái này đi," Tôn Vấn Cừ cười, "Hai người uống với ông chủ Lưu thế nào?"

"Mày ăn trước đi." Mã Lượng nói.

"Xem ra là có hi vọng." Tôn Vấn Cừ cúi đầu ăn sủi cảo.

Phương Trì cảm thấy mình đói bụng thật sự, cũng không biết là vì bữa cơm vịt quay trưa nay không đủ no, hay là cách quá lâu, thêm vào lao động chân tay lao lực một trận, giờ nhìn một bàn sủi cảo, có cảm giác thêm mười đĩa cũng không đủ.

Tôn Vấn Cừ ngược lại là không ăn bao nhiêu, Phương Trì đếm của hắn, chắc cũng ăn khoảng mười cái.

Hoàng tổng ngồi trên bàn ăn, đoan chính mà ngồi trước cái đĩa của nó, đuôi vòng tới trước người dựng thẳng chóp đuôi, lại chuyên chú mà nhìn chằm chăm sủi cảo.

"Muốn ăn không?" Phương Trì gắp một cái sủi cảo lên quơ quơ trước mặt nó, "Quỳ xuống xin tao, mày cái tên phản đồ."

Hoàng tổng hé mắt, hơi động cũng không động.

"Xin tao tao cũng không cho mày ăn." Phương Trì bỏ sủi cảo vào trong miệng.

Hoàng tổng meo một tiếng, nhấc một chân lên dẫm lên mép đĩa.

"Làm sao, mày còn định động móng cướp đồ ăn à?" Phương Trì nhìn nó chằm chằm.

"Tương Tương đừng để ý tới cậu ta," Hồ Viện Viện đi tới, đưa tay xuống bụng Hoàng tổng ôm nó đi, "Mình không thèm ăn sủi cảo của cậu ta, mình tự ăn sủi cảo mèo của mình.""

"Thím gọi nó là cái gì?" Phương Trì ngây người.

"Tương Tương," Hồ Viện Viên nói, "Trông giống tương hồng bì* mà."

"Giống à?" Phương Trì cười.

"Dù sao cũng không giống, giống tổng giám đốc." Mã Lượng ở bên cạnh nói.

"Bị chặt ciu xong là từ chức," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Sủi cảo mèo là sủi cảo gì?"

"Chính là sủi cảo, gia vị gì, gì cũng không có, không có thịt," Mã Lượng nói, "Bảo là sợ rụng, lông."

"Mèo đất nhỏ còn phải nghiên cứu nhiều như thế," Phương Trì vừa ăn vừa nói, "Lúc ở chỗ cháu còn ăn cả cơm thừa, còn gặm cả xương nữa, như chó luôn."

"Ăn xong rồi," Tôn Vấn Cừ đặt đũa xuống, vỗ lên vai Phương Trì, "Cậu từ từ ăn đi, tôi lên tầng trò chuyện với chú Lượng Tử trước."

"Em ăn xong rồi ăn xong rồi." Phương Trì vội vàng nhét cái sủi cảo cuối cùng vào trong miệng, cùng đứng lên.

"Cậu rửa bát." Tôn Vấn Cừ nói.

"À." Phương Trì gật đầu, nhanh chóng thu dọn đũa bát trên bàn.

"Ôi, không cần cháu rửa," Hồ Viện Viện trong phòng bếp nói vọng ra, "Cháu để đấy đi, có mấy cái bát này để thím rửa cũng được, cứ đuổi theo sau ba cháu phe phẩy đuôi đi."

Phương Trì tươi cười hớn hở theo sau Tôn Vấn Cừ lên tầng,

Phòng họp nhỏ này của Mã Lượng trang trí rất thoải mái, có ghế sofa rất rộng, cùng với một cái bàn lớn tới mức nằm sấp lên là không nhìn thấy mép bàn đâu.

Phương Trì chỉ thích bàn như vậy, bàn này của Mã Lượng là đặt làm, có lúc bàn luận chuyện hàng mẫu, phải có bàn lớn mới dễ dùng.

Hiện giờ trên cái bàn này đang đặt bộ "Trưởng thành" kia, bên cạnh còn đặt bình thủy tinh, bên trong cắm một bó hoa lụa giả.

"Cái quái gì đây?" Tôn Vấn Cừ kéo hoa ra nhìn.

"Thay, thay cho phong tín, tử," Mã Lượng nghiêm túc giải thích, "Màu hồng nhạt."

Tôn Vấn Cừ vui vẻ: "Mày nhìn rồi không thấy chẳng liên quan à?"

"Nói nghiêm túc ra thì, tao còn cảm thấy, thấy bỏ cái hoa phong, phong, phong,... đệt," Mã Lượng chỉ bình thủy tinh, "Thêm vào rất, rất tốt."

"Thêm một bình phong tín tử?" Tôn Vấn Cừ ngồi vào trên ghế sofa, chống tay lên thái dương nhìn đồ vật trên bàn,

"Mày thấy, thấy thế nào?" Mã Lượng nói, "Lão Lưu hôm nay hỏi, hỏi tao đó, hỏi hoa này, là một bộ à."

Tôn Vấn Cừ chống cùi chỏ lên mép bàn, nhìn chằm chằm lọ và hoa rất lâu không lên tiếng, dường như là đang suy nghĩ.

Phương Trì ngồi một bên, chẳng bao lâu đã lập tức cảm thấy buồn ngủ, cậu hơi bội phục hai mắt vẫn sáng của Tôn Vấn Cừ, ngắm nhìn gò má Tôn Vấn Cừ một lúc, cậu ra nằm phía sau Tôn Vấn Cừ.

Lúc Tôn Vấn Cừ lùi ra sau liền vừa khéo dựa vào bụng cậu, cậu cảm thấy rất chân thật, nhắm hai mắt lại, Mã Lượng có lẽ là đã quen rồi, tính tình này của hắn Mã Lượng xem cũng không xem nhiều.

"Thêm hoa thật không tốt," Tôn Vấn Cừ nói, "Làm thêm một cái lọ khiến hoa chính mình cắm không có ý nghĩa nữa, một bộ này toàn là lọ.... thật ra cảm thấy tốt, là bởi vì sắc thái của hoa làm cho thị giác người ta có cảm giác dịu đi một chút."

"Ừ." Mã Lượng gật đầu.

"Thứ này nếu như chỉ làm vì chính điều tao muốn biểu đạt, tao nhất định sẽ thay đổi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tao muốn chính là cảm giác này, rối rắm, va chạm, sạch sẽ, đơn thuần, cũng có chút mạnh mẽ.... Mà nếu như làm để bán, tao có thể để cho nó nhu hòa thêm một chút, không thêm hoa, có thể thêm yếu tố gì đó khác."

Phương Trì nhắm mắt lại nghe Tôn Vấn Cừ nói, Tôn Vấn Cừ lúc nói chuyện đàng hoàng rất có mị lực, giọng nói, nhịp điệu, đều sẽ có sự thay đổi, cậu thích chuyên gia làm màu nhiều mặt Tôn Cừ Cừ vô cùng.

Lúc Tôn Vấn Cừ nói chuyện mang theo chấn động, khe khẽ truyền lên bụng cậu, khiến người ta chân thật, cũng thỏa mãn.

Ngày hôm qua còn ngồi trên lớp, hôm nay đã nằm cùng chỗ với Tôn Vấn Cừ, cậu thật sự cảm thấy mãn nguyện, cho dù ngày mai cậu phải về trường học đi nữa, cũng không thể ảnh hưởng được tới tâm trạng cậu bây giờ.

Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng bàn bạc chuyện bộ lọ này rất lâu, sau đó liền dần dà nói sang chuyện sau này.

Phương Trì nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa ngủ nghe, Tôn Vấn Cừ lúc nói chuyện chính hắn có hứng thú lại có thể tỉnh táo như vậy, trước đó còn kêu buồn ngủ, hiện giờ,... Phương Trì đoán giờ cũng đã là nửa đêm.

Tôn Vấn Cừ lần này có lẽ dự định làm ăn chung với Mã Lượng, hai người bàn bạc rất chi tiết, ý của Mã Lượng là có hai lựa chọn, chi nhánh để cho Tôn Vấn Cừ quản lý, hoặc là ở trụ sở chính chịu trách nhiệm phương hướng thiết kế tổng thể của phòng làm việc.

Về chi nhánh, Mã Lượng còn thật sự định mở ở bên trường học Phương Trì, một là vì khoảng cách gần, hai là quy mô và phong cách hai thành phố cũng từa tựa nhau.

Phương Trì mở mắt ra.

"Để tao nghĩ xem." Tôn Vấn Cừ nói, tay đặt lên đùi Phương Trì nhẹ nhàng xoa.

"Ở trụ sở chính đi." Phương Trì nói một câu

"Sao?" Tôn Vấn Cừ cúi đầu nhìn cậu, "Cái gì?"

"Em cảm thấy anh làm thiết kế thì thích hợp hơn." Phương Trì cười.

"Vậy à?" Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.

"Không muốn nó đến, đến chỗ cậu à?" Mã Lượng nhấp ngụm trà hỏi một câu.

"Muốn chứ," Phương Trì ngồi dậy, chậm rãi xoay người, "Nhưng vẫn phải xem tình hình thực tế mà."

Phương Trì cảm thấy bản thân không thể nói là đã hiểu thêm Tôn Vấn Cừ, nhưng chuyện này, cậu có thể đoán được, giữa quản lý một phòng làm việc cùng với làm thiết kế, Tôn Vấn Cừ nhất định sẽ có khuynh hướng của cái sau.

Tôn Vấn Cừ muốn, chính là có thể tự do tự tại biểu đạt cảm giác mình nghĩ.

Tán gẫu với Mã Lượng xong, trở về nhà Tôn Vấn Cừ, đã hơn hai giờ.

"Buồn ngủ chết rồi đúng không?" Phương Trì hỏi.

"Vừa nãy không buồn ngủ, giờ thì buồn ngủ tới mức có thể đứng ngủ luôn," Tôn Vấn Cừ khoát cánh tay lên vai cậu, gảy lên cằm cậu một cái, "Cậu thật sự muốn tôi ở lại bên này làm à?"

"Em ước gì ngày mai phòng làm việc đã làm xong luôn, sau đó hai chúng ta cùng nhau qua đó," Phương Trì dựa vào chân tường, tay bám lên eo Tôn Vấn Cừ, "Nhưng việc này phải nghe theo lý trí, không thể nghe theo nửa người dưới được... Em chỉ nghĩ, anh muốn chính là để người khác nhìn thấy thứ anh làm ra, cho dù là để ba anh thấy, hay là người khác."

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, không nói gì.

"Với lại, em cảm thấy anh lười đến thế, làm việc còn phải xem tâm trạng, anh xem hai người Mã Lượng làm phòng làm việc này đã mệt bao nhiêu, việc vặt vãnh cũng nhiều," Phương Trì hôn lên chóp mũi hắn, "Cảm giác anh làm chưa được hai lễ bái đã quẳng gánh."

"Coi thường tôi." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Không phải coi thường anh," Phương Trì ôm chặt hắn, "Anh là người như vậy, thật ra em vô cùng yêu thích bộ dạng anh hoặc là lười thành con rắn, hoặc là như lên dây cót."

"Tôi thì, rất thích bộ dạng cậu..." Tôn Vấn Cừ nói, "Vừa đến lúc mấu chốt liền cực kỳ đáng tin."

"Anh bây giờ còn cảm thấy có bạn trai nhỏ không tốt nữa không?" Phương Trì hơi đắc ý hít vào một hơi.

"Cậu không phải bạn trai nhỏ," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Cậu là bạn trai tôi."

______________________________________________________________________________________

*tương hồng bì: làm từ quả hồng bì núi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện