Ngày hôm nay Phương Trì dậy muộn hơn so với ngày thường, gần trưa rồi mới dậy khỏi giường, nhưng vẫn kiên trì ra ngoài chạy bộ một vòng, rồi qua nhà ông nội ăn ít đồ lót dạ.
Sau đó dẫn theo Tiểu Tử chậm rãi đi dạo dọc bờ sông, Tiểu Tử giờ đã lớn tuổi, không thể chạy nhảy như trước đây nữa, nhưng vẫn không muốn ở nhà nằm sấp tắm nắng, cho nên chỉ cần có thời gian, Phương Trì sẽ dẫn nó ra ngoài đi dạo.
Đi dạo xong, Tiểu Tử không chịu về nhà, Phương Trì không thể làm gì hơn là dẫn nó đi theo tới nông trường.
Biển hiệu của nông trường rất lớn, hai chữ "Vi Đào" từ thật xa đã nhìn thấy được.
Hai chữ này là Tôn Vấn Cừ viết, tranh và chữ trong nông trường cũng đều là lúc Tôn Vấn Cừ rảnh rang không có việc gì thì viết vẽ, còn có đủ loại đồ gốm, cái lọ cái đĩa đồ trang trí, Phương Trì mỗi lần nhìn thấy đều sẽ hãnh diện trong lòng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, khách tới rất đông, thời điểm này, ngoài cửa đã dừng bảy tám chiếc xe.
Phương Trì nhìn lướt qua, một con xe trong đó cậu thấy rất quen mắt, nhìn liếc mắt qua biển số xe, cậu lập tức sợ hết hồn, tóm lấy một người phục vụ nhận được mặt ba Tôn Vấn Cừ lại: "Sao ông cụ lại đến?"
"Vừa đến, nói là tiện đường tới xem," Phục vụ gật đầu, "Chỉ dẫn theo tài xế, không dẫn theo ai khác."
"Trông tâm trạng ông cụ thế nào?" Phương Trì hỏi.
"Không nhìn ra được," Người phục vụ gãi đầu, "Ông cụ quanh năm đều có vẻ mặt kia mà."
"Sức quan sát của cậu này," Phương Trì thở dài, "Đi nói với nhà bếp làm cơm trưa theo khẩu vị của ông cụ, không có thức ăn thì đi mua ngay."
"Vâng." Nhân viên phục vụ gật đầu đi ra.
Phương Trì trở về phòng, thay sang bộ quần áo khác, rồi đi nhanh về phía phòng làm việc.
Ngày hôm nay, phòng làm việc mở lò, Tôn Vấn Cừ đã ở bên kia tới mấy ngày rồi, ông cụ đến chỉ có một mình cậu tiếp đón.
Nông trường làm được mấy năm rồi, mãi cho tới năm ngoái Phương Trì tốt nghiệp mới qua giúp đỡ, ông cụ một năm cũng chỉ đến có ba bốn lần, bình thường cầu còn không được.
Tuy rằng trước đó lúc Phương Trì đến nhờ ông cụ đầu tư ông cụ vẫn đồng ý, mà từ trước tới giờ đều tỏ vẻ cái kiểu nông trường làm màu ra vẻ văn thức này ông không coi trọng, nhất là từ sau khi tốt nghiệp Phương Trì lại mở leo núi ngoài trời ăn theo nông trường, ông lại càng cảm thấy chẳng ra ngô ra khoai, rất không vừa lòng.
Có điều, Phương Trì biết tại sao lần này ông cụ lại tới, cũng biết là tại sao ông tới, chỉ là không nghĩ tới ông cụ lại không gọi điện trước bảo Tôn Vấn Cừ tiếp đón.
Lúc đi vào trong phòng làm việc, ông cụ đã tự mình rót ấm trà ngồi bên cửa sổ.
"Bác," Phương Trì đi qua rót trà cho ông, "Sao bác lại tới? Cũng không gọi điện thoại trước."
"Phòng làm việc này sửa lại à?" Ông cụ nói.
"Vâng, hai tháng trước làm, Tôn Vấn Cừ nói là thay đổi phong cách thay đổi tâm trạng," Phương Trì ngồi xuống bên cạnh ông, cũng rót cho mình chén trà, "Bác thấy thế nào?"
"Không ra sao," Ông cụ hừ một tiếng, "Thừa tiền thì đi chọn cái văn phòng lắp đèn nhấp nháy, mỗi ngày một màu thay phiên."
"Anh ấy tự trang trí, không tốn tiền gì, mảnh gỗ vật liệu này đều là cháu lên núi làm, cái đèn mây tre đan kia cũng là anh ấy làm." Phương Trì cười, chỉ lên cái đèn treo trên bàn uống nước.
Cái đèn này cậu vô cùng thích, là Tôn Vấn Cừ tự tay mình làm từng bước một từ sợi mây, rất đẹp, cũng rất tinh xảo.
"Bảo sao lại khó nhìn như vậy," Ông cụ cười lạnh nói.
"Câu này," Phương Trì chép miệng, "Thẩm mỹ của anh ấy là tự tay bác bồi dưỡng mà."
Ông cụ liếc cậu một cái, không nói gì, cầm lấy chén uống một ngụm trà.
"Buổi trưa hai bác cháu mình uống một chén đi?" Phương Trì rót trà cho ông.
"Nói sau đi," Ông cụ liếc mắt nhìn cậu, "Tôi còn có lời muốn hỏi cậu."
"Bác cứ hỏi đi." Phương Trì cười.
"Vốn là chuyện này phải hỏi Tôn Vấn Cừ, có điều nếu nó đã trốn rồi, tôi cũng chỉ có thể hỏi cậu." Ông cụ nhìn cậu.
"Hôm nay đốt lò." Phương Trì nói.
"Tôi hỏi cậu," Ông cụ tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu bắt đầu không có gì vui vẻ, "Bán đồ gốm trên mạng, là chủ ý của ai?"
"Cháu," Phương Trì không hề suy nghĩ đã trả lời, "Đã lâu lắm rồi, giờ cũng đã làm được rất tốt.... bác vừa mới biết à?"
"Không thể nào," Ông cụ cau mày, "Có thể nghĩ ra mấy cái biện pháp tệ hại này, không phải Tôn Vấn Cừ thì chính là Mã Lượng!"
Phương Trì không nói gì, một lúc sau mới nhìn ông cụ: "Tệ à?"
"Không tệ sao?" Ông cụ nhìn chằm chằm cậu.
"Cháu không thấy thế mà," Phương Trì nói, "Danh tiếng tăng lên, nguồn tiêu thụ cũng được mở rộng, nhiều kênh..."
"Giảm giá trị!" Ông cụ hơi tức giận đập bàn, "Cậu không thấy giảm giá trị đi à! Những thứ này đưa lên mạng, người mua được mấy người hiểu? Được mấy người có thể thưởng thức?"
"Đây là hai khái niệm khác nhau," Phương Trì cười, "Bác có dám nói, người đến chỗ của bác đều là người hiểu đồ gốm không?"
Ông cụ nhìn cậu chằm chằm không lên tiếng.
"Tôn Vấn Cừ cảm thấy, thứ gọi là nghệ thuật, cũng không phải chỉ có thể đi theo con đường cao siêu ít người hiểu," Phương Trì nói, "Người biết đến nhiều hơn, người thích cũng sẽ nhiều hơn, người yêu thích nhiều hơn, người hiểu sẽ càng nhiều hơn."
Ông cụ nhíu mày cười lạnh.
Phương Trì cảm giác không phải ông cụ không nghĩ ra điều này, mấy năm qua, cách nghĩ và cách làm của Tôn Vấn Cừ, ông cụ cũng không nhúng tay vào nhiều, như là chấp nhận, hoặc như là lười nói nhiều, lần này bực mình cũng chỉ có thể là vì Tôn Vấn Cừ đột nhiên làm như vậy, không nói với ông.
"Bác," Phương Trì lại rót cho ông chén trà, "Cho dù là nông trường này, hay là bán đồ gốm trên mạng, cháu đều biết bác không coi trọng, nhưng sự thực chính là anh ấy đang làm rất tốt, bác có không coi trọng cũng chẳng thể làm gì được, đúng không."
"Cậu bây giờ nói năng càng ngày càng không biết sợ." Ông cụ nhìn cậu.
"Dù sao thì bác cũng không giận thật," Phương Trì cười ha ha, sau đó thu nụ cười lại, "Giờ Tôn Vấn Cừ không chỉ là con trai của Tôn Chính Chí, anh ấy là chính mình, không phải cháu muốn chọc giận bác, nhưng người biết đến anh ấy còn nhiều hơn người biết đến bác, người yêu thích thưởng thức tác phẩm của anh ấy cũng nhiều hơn so với người yêu thích bác nhiều lắm..."
Ông cụ đặt nặng chén trà trong tay xuống bàn.
Phương Trì dừng lại, hơi di chuyển cái ghế về phía ông cụ: "Đối tượng anh ấy hướng đến không giống bác, cho nên bác không thể theo yêu cầu của mình để yêu cầu anh ấy được, đã được mấy năm rồi, bác còn chưa nhìn ra sao? Vẫn chưa chịu thừa nhận sao?"
"Chưa chịu thừa nhận gì." Mặt ông cụ lạnh tanh.
"Thừa nhận Tôn Vấn Cừ rất xuất sắc, xuất sắc hơn nhiều so với bác nghĩ, anh ấy chẳng hề lãng phí thiên phú của anh ấy chút nào," Phương Trì nói, "Anh ấy là một nghệ thuật gia có đầu óc buôn bán."
"Nó cũng xứng?" Ông cụ vẫn nghiêm mặt.
"Anh ấy đương nhiên là xứng." Phương Trì nở nụ cười: "Bác không vui đúng không? Đã không gọi được anh ấy là đồ vô tích sự từ lâu rồi phải không?"
"Tôi nhận ra rồi, hôm nay tôi đến là để tìm bực bội mà." Ông cụ thả chén xuống đứng lên.
"Đừng," Phương Trì cười ngăn ông lại, "Bác ngồi thêm một lúc nữa, cháu đi xem xem thức ăn làm xong chưa, chốc nữa uống chút rượu."
Ông cụ cau mày bị cậu ấn trở về trên ghế, thở dài nặng nề.
Phương Trì ra khỏi phòng làm việc, rồi lại thò đầu vào nói một câu: "Thật sự."
"Cái gì?" Ông cụ nhìn cậu.
"Cháu thật sự thích anh ấy như thế này," Phương Trì nói, "Bác chắc chắn cũng thích, cứ nhịn như vậy không khó chịu sao?"
Ông cụ trợn mắt đứng lên, Phương Trì nhanh chóng đóng cửa rồi nhân tiện giữ cửa khóa, nói to: "Cháu quay lại ngay."
Vừa đến cuối tuần, người vào núi, người chơi đồ gốm, người leo núi đều đã kéo tới, có khi còn không đủ phòng, cũng phải đặt sớm, nhà bếp hiện giờ chính là lúc bận rộn vô cùng.
"Có ngay đây, hai món ăn một món canh," Đầu bếp nhìn thấy cậu vào liền nói một câu, "Vốn là định làm thêm món nữa, mà thật sự là không giúp được..."
"Được rồi," Phương Trì nói, "Thêm cả tài xế thì cũng chỉ có ba người, không ăn được mấy."
Ra khỏi nhà bếp, điện thoại Phương Trì vang lên, Trình Mạc gọi tới, cậu nghe điện thoại.
"Lốp xe anh tìm được cho cậu rồi," Trình Mạc nói, "Chính là loại to cậu nói, đừng có nói là nằm một người, kể cả hai người các cậu đi vào nằm cùng nhau làm gì đấy cũng thừa chỗ."
"Anh thử rồi à?" Phương Trì hỏi.
"Có thể có ít tố chất được không?" Trình Mạc nói.
"Là anh nói trước mà," Phương Trì tặc lưỡi, "Ngày hôm nay chuyển qua cho tôi luôn được không? Mai tôi nhờ người treo lên."
"Chốc nữa anh gọi xe chuyển qua cho." Trình Mạc nói.
"Cảm ơn," Phương Trì cười nói, "Làm xong rồi mời anh với Tiếu Nhất Minh lại đây chơi."
Cuối tuần rất nhiều việc, mặc dù có nhân viên phục vụ, bên làm đồ gốm thì có thầy hướng dẫn, bên leo núi cũng có huấn luyện viên, mà thỉnh thoảng vẫn có vài vấn đề.
Nhất là bên leo núi, bởi vì mới làm chưa được bao lâu, cậu cũng không hay mời huấn luyện viên, người tới nhiều thì chính cậu cũng phải lên, vừa đến cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn.
Buổi trưa ăn một bữa cơm với ông cụ, lại hàn huyên thêm một lúc, còn cho ông cụ xem qua mấy món đồ gốm Tôn Vấn Cừ bán trên mạng, chứng minh cho ông cụ thấy những thứ đó cũng không phải là mặt hàng kinh doanh đi theo xu hướng thị trường, lúc ông cụ đi về vẫn nghiêm mặt, nhưng có thể cảm giác được đã không khó chịu như trước đó.
E rằng lúc mới đến cũng chẳng bực dọc là bao, mượn cớ đến hỏi tội để tìm hiểu tình hình cụ thể mà thôi.
Phương Trì cảm thấy ông cụ ở tuổi này, muốn để ông cụ bỏ mặt mũi xuống không gay gắt nữa thì quá khó, được như bây giờ là tốt lắm rồi.
Lúc Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại tới, Phương Trì mới từ bên leo núi chạy về phía cổng chính nông trường, vừa chạy vừa gọi điện: "...Alo?"
"Đánh nhau à?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Hay là ăn phở sau lưng tôi?"
"Bận đến sắp bay lên rồi, giờ anh đến em cũng chẳng có thời gian mà làm anh," Phương Trì nói, "Bên chú Lượng Tử xong việc rồi à?"
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi còn nung thêm một bộ cốc, không phải là cần cốc uống cacao à."
"Là anh cần mà, đừng có nói là em, em dùng cái bát là uống được rồi." Phương Trì nói.
"Là cậu mở miệng ra trước, cậu bảo tôi làm." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.
"Còn không phải vì lần nào anh cũng chê cái bát kia à?" Phương Trì thở dài, "Lúc nào về? Mới vừa rồi thầy hướng dẫn bảo hết đất rồi."
"Ở trên đường," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi mang theo đất đây."
"Còn bao lâu nữa là đến?" Phương Trì nhanh chóng nhìn giờ trên điện thoại, chạy đến cổng lớn nhìn thấy xe mang lốp xe tới, từ xa đã ra hiệu cho công nhân lập tức dỡ đồ xuống.
"Còn phải một lúc nữa, đến trước buổi tối, nấu hộ tôi ít cháo đi, cháo thịt nạc trứng bác thảo, không muốn ăn thịt nạc, muốn ăn thịt xay." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh cứ nói luôn cháo thịt xay trứng bắc thảo là được," Phương Trì nói, "Chốc nữa em nấu cho anh."
Cúp điện thoại rồi, mấy nhân viên phục vụ trước đó Phương Trì gọi ra liền đi tới: "Anh Tiểu Trì, lốp xe này cũng phải giấu đi à?"
"Giấu," Phương Trì vung tay lên, "Vẫn giấu ở chỗ cũ, sáng mai công nhân lại đây, các cậu mang theo vào núi đi, quan sát bọn họ sắp xếp, anh đưa bản vẽ cho."
"Không thành vấn đề." Mấy người nhân viên phục vụ lập tức đi tới, đẩy cái lốp xe cao bằng một người này theo con đường nhỏ giấu vào phía sau nông trường.
"Ông chủ Tôn thấy rồi không biết là sẽ vui thế nào." Một cô bé phục vụ cũng ra xem.
"Mọi người cứ giữ bí mật là được," Phương Trì nói, "Chờ anh ấy xem xong rồi là mọi người có thể lên chơi."
"Này, anh Tiểu Trì, anh nói xem, ông chủ Tôn sau khi nhìn thấy xong liệu có thể nào cảm thấy, à chỗ này cũng được đó, nhập vào thành một hạng mục giải trí bên trong nông trường đi không?" Cô bé hỏi.
"Anh ấy dám." Phương Trì nói xong liền chạy về nhà bếp.
Tôn Vấn Cừ có yêu cầu rất cao về cháo, nhất định phải không nhìn thấy một hạt gạo nào nữa, giờ phải nấu luôn, mới có thể xong lúc hắn về.
"Khó hầu hạ thật." Phương Trì một mình bận bịu bên trong gian bếp nhỏ.
Tiểu Tử không biết chui vào chỗ nào, cả người dính đầy vụn cỏ đi vào, nằm úp sấp bên cửa phòng bếp.
"Con chó già," Phương Trì cầm lấy một quả trứng gà bóc ra cho nó ăn, "Hôm nay tinh thần không tệ nhờ, còn đi chui vào đống cỏ."
Tiểu Tử bận ăn trứng gà, không thèm để ý tới cậu.
"Chốc nữa mày cũng uống thêm ít cháo đi," Phương Trì sờ đầu nó, "Mày nhìn mày mặt mũi trắng bệch này, chắc hai năm nữa lại thành Samoyed cũng nên?"
Tôn Vấn Cừ vừa mới về, đầu tiên đi vào phòng tắm gội.
Phương Trì bảo nhân viên phục vụ lấy đất hắn mang về trên xe xuống rồi cũng lên tầng trở về phòng, vừa vào phòng liền cởi quần áo trên người ra, cứ thế đẩy cửa phòng tắm chui vào.
"Cậu không phải
bảo giờ không có thời gian làm tôi à?" Tôn Vấn Cừ mới vừa mở nước, đang quay mặt lại, quay đầu liếc mắt nhìn cậu.
"Là không có thời gian làm anh, nhưng sờ mấy cái liếm mấy cái thì vẫn phải có, thật ra chủ yếu là sợ anh mệt thôi, một lần là bận mấy ngày." Phương Trì từ phía sau ôm lấy hắn, liếm liếm trên bả vai hắn.
"Tôi cảm thấy cậu còn bận hơn tôi đấy chứ," Tôn Vấn Cừ trở tay ra vỗ lên đầu cậu, "Gọi điện thoại có một hai lần không nghe."
"Có việc mà," Phương Trì cười ha ha, "Nếu như không có việc em còn có thể chờ anh gọi tới à, đã sớm gọi cho anh trước."
"Bận gì? Trước đây cũng đâu có bận như thế, cảm giác cả tháng nay cậu bận hơn nhiều, lại còn chơi trò mất tích." Tôn Vấn Cừ lùi vào người cậu, ngửa đầu gối lên vai cậu hướng về phía nước.
"Nói là cùng bà nội lên thị trấn còn gì," Phương Trì hôn lên vành tai hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa theo tai hắn, tay chậm rãi sờ về phía bụng, "Hai ngày nữa chúng ta vào núi nghỉ ngơi một lúc đi, năm nay quá mệt mỏi rồi, trong mấy đứa bạn chỉ có mỗi em là tốt nghiệp xong bận như chó, Trình Mạc với Tiếu Nhất Minh đợt trước còn đi du lịch, đúng là làm em tức chết."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi bảo cậu đầu tiên tìm câu lạc bộ thực tập một thời gian, tự cậu không muốn mà."
"Anh đã nói là định làm leo núi rồi, em còn có thể không tới chắc?" Phương Trì nói, "Nếu em không đến anh còn phải tìm người ngay, ngộ nhỡ lại tìm tiểu thịt tươi chân dài nào..."
"Giờ cậu vẫn còn tươi mới lắm," Tôn Vấn Cừ trở tay ra vỗ một cái lên mông cậu, rồi tóm được bàn tay cậu đang lần mò xuống dưới, "Không phải cậu sợ tôi mệt à?"
"Anh...cần thả lỏng không?" Phương Trì cười.
"Cậu giúp tôi?" Tôn Vấn Cừ xoay người dựa lên tường, hơi híp mắt lại.
"Ừ." Phương Trì áp tới, hôn hắn, dây dưa bé nhỏ chậm rãi đi xuống, cằm, cổ, xương quai xanh, ngực... rồi tới bụng dưới, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua bụng hắn.
Tôn Vấn Cừ ngửa đầu lên, nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ bé của hắn xong, Phương Trì sờ soạng trên eo hắn, rồi tiếp tục đi xuống.
Tôn Vấn Cừ bắt đầu làm nông trường lúc Phương Trì học năm hai, có điều Tôn Vấn Cừ rất lười, mà yêu cầu lại rất cao, cho nên cứ làm làm dừng dừng mà giằng co rất lâu mới bắt đầu chính thức kinh doanh.
Kể từ lúc đó, cậu vừa được nghỉ là sẽ trở về hỗ trợ, cho đến lúc cậu tốt nghiệp bắt đầu làm leo núi đến bây giờ, cậu cảm giác hai người họ cứ luôn bận bịu không ngớt, chẳng nghỉ ngơi cho tốt được lần nào.
Mọi chuyện giờ đã chậm rãi thuận buồm xuôi gió, các hạng mục của nông trường cũng đã đều đi vào quỹ đạo, cậu mới bắt đầu có hơi sức đi suy tính chuyện đã nghĩ rất lâu này.
Lốp xe đã mang vào núi rồi, công nhân lắp đặt xong, nhân viên phục vụ còn chụp cho cậu hai tấm ảnh, trông cũng được lắm.
Sáng sớm Phương Trì dậy làm đồ ăn sáng, rồi thay hoa bên trong bình hoa phòng ngủ, đi qua đẩy Tôn Vấn Cừ vẫn còn đang nằm trên giường: "Dậy đi, hôm nay em dẫn anh vào núi chơi."
"Hôm nay à?" Tôn Vấn Cừ trở mình.
"Hôm nay không có đặt trước gì, ít khách," Phương Trì nói, "Anh chẳng lẽ còn định chờ đến cuối tuần mới đi à?"
"Được," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái rồi ngồi dậy, "Nói trước, tôi không leo núi, đi bộ quanh núi hai vòng là được."
"Không phải leo núi." Phương Trì cười.
Đường đi vào núi, thôn đã bỏ tiền sửa lại, tốt hơn trước đây nhiều, du khách tới đây cũng ngày càng nhiều.
Có điều, Phương Trì dẫn Tôn Vấn Cừ đi theo con đường mới sửa một đoạn liền rẽ vào một con đường nhỏ, lại còn là một con đường nhỏ bị cỏ dại che mất.
"Đi đâu đây?" Tôn Vấn Cừ nhìn qua bốn phía, "Tôi ở đây đến mấy năm rồi mà còn không phát hiện ra ở đây còn có một con đường như này?"
"Đi về phía trước một chút chính là con đường ngày trước chúng ta đi, đi bên này có thể đi được một đoạn đường dễ đi," Phương Trì kéo tay hắn, "Bên này không dốc lắm, cũng không cần leo núi."
"Đi đâu?" Tôn Vấn Cừ tiếp tục hỏi.
"Đi..." Phương Trì cười, quay đầu lại, "Em có thứ này tặng anh."
"Không lễ không tết, sinh nhật hai ta thì một người qua rồi một người chưa tới," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Cậu tặng cái gì?"
"Đã muốn tặng lâu rồi, chỉ là vẫn luôn chẳng có thời gian làm, em đã nghĩ đến mấy năm rồi." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ nở nụ người: "Tôi biết ngay là cậu vẫn luôn nghĩ chuyện mua nhà mà."
"Không mua nổi." Phương Trì nói.
"Cho nên không phải là cậu xây căn nhà trong núi cho tôi ở?" Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì cười vui vẻ: "Không."
Theo con đường nhỏ đi vào một lúc, Tôn Vấn Cừ nhìn thấy con đường cũ trước đây vào núi, đi lên trước nữa, Phương Trì không đi vào con đường lên núi, mà lại rẽ, dẫn theo hắn rẽ ra sau núi.
"Phía trước có phải là mảnh đất nhà các cậu đúng không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Ừ, vẫn luôn để hoang không ai làm gì." Phương Trì gật đầu.
"Cậu làm gì ở đằng đó?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
"Chốc nữa anh sẽ biết." Phương Trì nói.
Càng đi về phía trước, càng có nhiều thay đổi.
Con đường này tới chỉ có mảnh đất hoang của nhà Phương Trì, cho nên cơ bản sẽ không có ai tới đây, lối nhỏ trước đó bị đạp lên cũng đã chẳng nhìn rõ.
Nhưng hiện giờ, đất dưới chân lại bắt đầu xuất hiện những hòn sỏi nhỏ màu sắc rực rỡ, lót không dày, mà xếp ra được một con đường nhỏ rộng nửa mét.
Tôn Vấn Cừ không nói gì, đi chưa bao xa, hắn lại thấy cỏ dại ven đường đều đã được cắt tỉa qua, thậm chí liếc mắt một cái có thể nhìn ra được vết tích có người mới trồng.
"Cậu..." Tôn Vấn Cừ không nhịn được lên tiếng, nhưng ngay lúc đó lại bị Phương Trì ngắt lời.
"Đừng nói." Phương Trì cười.
Mùa hè trong rừng rất mát mẻ, có gió nhè nhẹ, đường đá dưới chân rắc đầy vệt sáng lốm đốm, trông an tĩnh mà thư thái.
Đi theo con đường nhỏ này đi tới cuối, Phương Trì dừng lại: "Đến rồi."
Tôn Vấn Cừ vẫn luôn cúi đầu nhìn đường, giờ mới ngẩng đầu lên, lúc liếc mắt nhìn sang liền ngây ngẩn cả người, cả buổi mới thốt được lên lời: "Đây là gì?"
"Đây là vườn hoa em tặng cho anh," Phương Trì đi tới phía sau hắn, hai tay ôm lấy hắn, chậm rãi đẩy hắn về phía trước, "Trước đây anh đã nói còn gì, muốn có một căn nhà, trồng rất nhiều loại cây loại hoa, trồng hoa linh lan, không cần bỏ vào chậu, dùng lốp xe là được."
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
Đây là mảnh đất trống bên rìa rừng trúc đã được dọn dẹp ra, vây quanh là hàng rào trúc nho nhỏ.
Theo cửa nhỏ trên hàng rào trúc đi vào, là một vườn hoa nho nhỏ, trên đất trồng cỏ, rồi dùng đủ loại lốp xe to nhỏ tấp đất vào trồng đủ loại hoa cỏ nhỏ, một vòng chính giữa đều là hoa linh lan đã nở, mỗi lúc gió thổi tới sẽ nhẹ nhàng đung đưa.
Bên cạnh có một cái giá, là giá sắt hàn thủ công, phía trên dùng mấy sợi dây xích sắt treo một cái lốp xe rất lớn.
"Đây là...xích đu à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Coi như vậy đi, gọi là võng cũng được," Phương Trì kéo hắn tới, "Xem này, có thể nằm được, ngồi cũng được."
Chính giữa lốp xe là dùng dây leo núi đan vào nhau tạo thành một cái võng, vứt vào mấy cái gối nhỏ dày mềm, trông rất thư thái thoải mái.
"Cậu làm à?" Tôn Vấn Cừ nhìn khu vườn nhỏ xuất hiện như thể trong mơ trước mắt, có hơi chưa tỉnh táo lại: "Toàn bộ những thứ này? Dạo này cậu đang làm những thứ này?"
"Cũng không phải hoàn toàn, em bảo mấy đứa phục vụ Tiểu Trần giúp mang vật liệu vào, lốp xe nhỏ với cả sỏi đó, đều là bọn nó giúp em vận chuyển vào, cái giá có lốp xe lớn là em tìm người trong thôn hàn cho," Phương Trì cười nói, "Người ta còn tưởng là nông trường của chúng ta muốn xây dựng thêm kia, thật ra cũng không khó, vốn là định làm lớn hơn một chút, nhưng cảm giác lại không kịp, em sợ qua mất mùa hoa linh lan nở..."
Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu.
"Có điều mùa hoa linh lan nở qua rồi thật ra cũng không có việc gì," Phương Trì kéo hắn đi tới giữa đủ loại lốp xe bày thành nhiều hình dạng, "Em đến chợ hoa cây cảnh hỏi, người ta đã phối cho em, hoa gì cây gì, có thể thay phiên nhau nở đến Tết, cây này tàn thì cây kia nở..."
"Cậu học được lãng mạn thế này từ bao giờ thế?" Tôn Vấn Cừ cười, nâng mặt cậu lên, rồi nhìn chăm chú vào rất nghiêm túc, "Trước đây đâu có phát hiện ra."
"Em cũng không học, cũng không định làm lãng mạn gì cả," Phương Trì cười ha ha, "Em chỉ nhớ ánh mắt anh lúc nói muốn có một khu vườn như thế, em cảm thấy anh thật sự muốn có một nơi như thế.... Vừa mới đầu em định là mua một căn nhà có sân, nhưng mà thế lại phải chờ rất lâu, nên mới suy nghĩ trước tiên làm như vậy đã, vốn còn định đặt bàn ghế, mà chỉ có loại bàn ghế sắt mỹ nghệ kia là để được ngoài trời, anh còn bảo là cái thứ kia xấu nhất, nên em không làm, chờ cho anh quyết định."
Tôn Vấn Cừ ôm lấy cậu, cúi đầu vùi hai mắt lên vai cậu: "Cậu thật sự là..."
"Mảnh đất này của nhà em mà gần ven đường hơn là tốt rồi... Thế nhưng như này cũng tốt, yên tĩnh, cách nông trường cũng coi như không xa lắm," Phương Trì ôm lấy eo hắn, "Lần sau anh tìm cảm hứng có thể tới đây một lúc, anh không phải vẫn luôn chê chỗ nông trường ồn ào quá à."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp.
"Cảm động lắm đúng không?" Phương Trì cười ha ha, "Chính em cũng cảm thấy rất tốt, làm thành như vậy em cũng thích lắm."
"Cảm động." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Thích không?" Phương Trì hỏi.
"Thích," Tôn Vấn Cừ đưa tay gảy lên trán cậu, "Thích cực kỳ luôn."
"Đừng nói cảm ơn," Phương Trì sờ lên trán, "Chỉ cần yên yên ổn ổn cùng em già đi là được."
"Giờ không phải đã cùng nhau già được mấy năm rồi đấy thôi," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, quay người đi về phía lốp xe to, nằm lên trên, cầm lấy gối nhét xuống dưới đầu, "Con trai, lại đây lắc cho ba nào."
"Vâng." Phương Trì cười chạy tới.
_HOÀN_