Ngọn đèn bên trong gian nhà trúc chiếu đến.
Trước đó nàng quan sát đã cảm thấy được nước ở đây hẳn sẽ rất sâu, này chỉ vừa mới vài bước tiến xuống mà dưới chân đã hụt hẫng giống như không thể chạm tới đáy, lúc đó mới biết suối này quả nhiên sâu thật.
Thượng Quan Kinh Hạo vừa rồi dường như vẫn còn chút ý thức, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng thân thể hắn ở trên mặt nước vẫn còn khẽ động đậy, mà lúc này đã hoàn toàn bất động.
Nàng cả kinh, vội vàng hít sâu một hơi, ngụp xuống dòng nước bơi đi.
Nếu không phải hắn đã bất tỉnh, nàng thật sự muốn mắng to hắn vài câu.
Hắn xuất hiện ở phủ người khác còn chưa đủ xấu hay sao, lại còn bị rơi xuống nước thế này, mà rơi xuống nước cũng liền thôi đi, nhìn ôn tuyền bên cạnh có hơi nóng bốc lên thì không chọn, lại rơi đúng dòng suối lạnh bên này.
Có lẽ điểm duy nhất đáng ăn mừng chính là, băng tuyền này tựa hồ cũng không có bẩn.
Khí trời thì lạnh, nước suối cũng rét lạnh đến thấu xương, cái lạnh này thấm vào lòng bàn chân, cho nên thân thể của hắn cũng mơ hồ theo bản năng trôi dạt về phía bờ.
Đáy nước đen kịt, ánh sáng chiếu tới quá yếu ớt cho nên không thể nhìn rõ sự vật, nàng cắn răng một cái, hướng chỗ nước càng sâu kia bơi tới.
Ở trong nước liên tục sờ soạng vài lần, nàng càng lúc càng vội vã, thân thể cũng càng ngày càng cứng ngắc, đúng ngay lúc nàng cơ hồ phải tuyệt vọng, lại thủy chung không dám đi lên bờ, tay nàng rốt cuộc cũng chạm đến tay hắn.
Mũi nàng cay cay, đưa tay ôm hắn vào trong lòng, bơi về phía gần bờ.
Nàng dần có chút duy trì không được nữa, tuy rằng hắn nổi trên mặt nước cho nên thân thể hắn có nhẹ đi một ít, nhưng dòng nước lạnh như băng này đã sớm đem khí lực cùng ý thức của nàng cắn nuốt từ từ.
Bàn tay ôm nơi cổ hắn cũng chậm rãi buông lỏng, thân thể cũng chìm dần xuống nước.
Nàng ở trong nước nhìn đến ánh sáng phản chiếu lên người hắn, hắn mặc dù đã mất đi ý thức, cứ thế mà ngủ say, thân thể trôi đi, lềnh bềnh giống như rong rêu khoan khoái trôi trên mặt nước, nhưng ánh sáng nhợt nhạt này chiếu lên người hắn, lại làm cho hắn thoạt nhìn xinh đẹp như chi lan ngọc thụ.
Nàng cười, lại lập tức hốt hoảng.
Nàng không thể bất tỉnh, nếu không, nàng mà chết, hắn cũng sẽ chết.
Cái ý nghĩ này làm cho nàng trong lúc dần hôn mê lại mãnh mẽ tỉnh táo lại, cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, nhưng lại có thể bơi về bên cạnh hắn, rồi lại kéo hắn lên bờ.
Thay hắn hô hấp nhân tạo, giúp hắn đẩy nước từ trong phổi ra ngoài, tiếp khí cho hắn, thẳng cho tới khi cảm giác được một tầng khí mỏng từ môi hắn bật ra.
Nàng liên tiếp thực hiện các thao tác, lại đột nhiên ý thức được nàng thế nhưng cho tới tận lúc này cũng không nghĩ tới hắn có thể đã chết rồi.
Rõ ràng lúc nàng đưa hắn ra khỏi dòng nước, thời điểm ngón tay run rẩy phóng tới bên chóp mũi của hắn, hắn đã không còn hô hấp nữa.
Thế nhưng khi đó, trong lòng nàng cũng không tuyệt vọng.
Có lẽ là không dám tuyệt vọng.
Lúc này, nàng vô lực gối đầu lên ngực hắn, mới nghe được thanh âm trái tim hắn đang mạnh mẽ đập.
Nàng rốt cuộc che miệng thổn thức khóc lên, chỉ bởi vì cái sinh mệnh ương ngạnh của nam nhân này.
Ánh mắt lại lơ đãng lại rơi xuống phía dưới xương quai xanh, nháy mắt liền trở nên ngây ngốc.
Y phục của hắn không biết từ lúc nào đã hơi bị mở lên, có thể là lúc ở trong nước, cũng có thể là lúc nàng thay hắn hô hấp nhân tạo…..nàng không nhớ nổi.
Nhưng phía dưới xương quai xanh của hắn, ở một chỗ gần lồng ngực, có một ấn ký dáng vẻ giống như hoa mai thì nàng lại nhớ rất rõ.
Đêm qua, trong lúc đó, là nàng đã lưu lại ấn ký này trên người hắn………….
Nhưng, người đó là Duệ vương, là Thượng Quan Kinh Hồng………….
Cả người nàng lạnh như băng, ánh mắt rơi xuống mặt nạ nằm cách đó không xa.
Đến thời khắc này,