Kiều Sở bị ốm.
Ngày tân hôn thứ ba là ngày mà tân nương lại mặt, vì vậy hôm nay Duệ vương đã cùng Nguyên phi về nhà mẹ đẻ thăm viếng.
Tứ Đại và Mỹ Nhân ngồi bên giường chăm sóc cho Kiều Sở.
Trước đó, Kiều Sở sau khi thoát ra khỏi địa lao liền theo một con đường nhỏ vắng vẻ âm u trở về sân viện.
Gian phòng này của nàng cùng phòng ngủ của Duệ vương và Lang Lâm Linh quá gần, mặc dù trung gian còn cách nhau hai cái phòng nhưng rốt cuộc vẫn nằm trên một hành lang.
Vì không muốn tỳ nữ Hương Nhi cùng mấy tỳ nữ khác đứng hầu bên ngoài phòng ngủ của Duệ vương nhìn thấy, cho nên Kiều Sở vẫn chỉ đứng tránh ở phía sau cột trụ hành lang, thẳng cho tới khi Duệ vương dẫn theo Phương Minh và Bích Thủy trở về, vào phòng ngủ, sau lại cùng Lang Lâm Linh từ trong phòng ngủ đi ra, Lang Lâm Linh gọi nha hoàn vẫn đứng ở cửa rồi cùng hai người Phương Minh, Bích Thủy đi rồi, nàng mới từ sau cột trụ bước ra, vội vàng mở cửa bước vào phòng.
Vừa bước vào cửa rốt cuộc chống đỡ không được nữa mới ngã xuống đất.
Mỹ Nhân lúc này vẫn đang nằm trên giường cả kinh, phi thân nhảy vọt lại, vội vàng bế nàng lên giường.
Đêm qua, Mỹ Nhân làm theo lời Kiều Sở phân phó, trời vừa tối, hai chủ tớ liền tráo đổi y phục, sửa lại kiểu tóc, sau đó Kiều Sở bước ra khỏi phòng, cúi đầu nhanh chóng rời đi, mấy tỳ nữ đứng đó cũng không hề phát hiện ra.
“Chủ tử.” Mỹ Nhân quýnh lên: “Nô tỳ đi tìm Duệ vương.”
Kiều Sở lắc đầu, Mỹ Nhân thấy Kiều Sở dường như là rất lạnh, cả người cuộn tròn lại co ro nằm thối lui vào sát vách tường, theo bản năng sờ lên trán nàng, vừa sờ tới liền thấy trán nàng ngược lại nóng như lửa, lập thức kéo chăn đắp cho nàng sau đó bước ra ngoài.
Thanh âm của Kiều Sở ở phía sau truyền đến: “Duệ vương không có ở đây, đi tìm Cảnh Bình.”
*****
Duệ vương cực kỳ giỏi y thuật, Bích Thủy cùng từng theo hắn học hỏi một chút nên cũng biết một số phương pháp trị liệu.
Mà lúc này đây, đường đường một cái vương phủ rộng lớn như vậy mà lại không có tới một vị đại phu nào.
Lúc Mỹ Nhân tới tìm Cảnh Bình, hắn còn đang ở trong phòng thu chi xử lý sổ sách, Cảnh Bình hay tin cũng không dám chậm trễ, lập tức nói đợi hắn ra ngoài mời đại phu.
Mỹ Nhân lúc đó mới hơi khoan tâm, tạ ơn hắn xong liền về viện tìm Tứ Đại.
Vết thương của Tứ Đại mặc dù nặng, nhưng Duệ vương y thuật cao minh, cho nên chỉ sau một ngày nghỉ ngơi, Tứ Đại đã có thể xuống giường đi lại, nghe tin Kiều Sở bị ốm làm sao còn có tâm tư mà nằm trong phòng, liền lập tức theo Mỹ Nhân qua đó.
Hai người nhìn Kiều Sở mặt mày tái xanh, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, miệng lại không ngừng nói mình lạnh.
Có lẽ tối hôm qua nàng ra ngoài một đêm không về không cẩn thận nhiễm phải phong hàn, mà trên cổ lại xuất hiện một vết máu như bị thứ gì đó cắt qua.
Hai người vừa sợ vừa vội, nhưng lúc này Kiều Sở đã muốn hôn mê hoàn toàn, thần trí không nhận thức rõ nữa nên không thể hỏi được gì, chỉ có thể đợi đại phu tới chữa trị xong cho nàng rồi tính.
Hai người vô cùng lo lắng, đúng lúc còn đang đoán già đoán non về vết thương trên cổ Kiều Sở lại nghe được thanh âm yếu ớt của nàng truyền đến: “Sau này, các ngươi ở trong phủ phải cẩn thận khi nói chuyện, không thể dễ dàng đụng chạm vào Lang tiểu thư, càng không thể trêu chọc tới…Duệ vương.”
Hai người giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiều Sở hơi mở mắt ra nói một câu xong lại đóng chặt mắt lại lần nữa thiếp đi, một lời của nàng dường như là nói ra trong lúc nửa mê nửa tỉnh.
*****
Lại nói tới Cảnh Bình lúc này đã thỉnh đại phu về tới cửa vương phủ, chính mình bước xuống kiệu, lại vội vàng bước tới một cỗ kiệu khác cũng vừa hạ xuống, vén rèm lên thỉnh đại phu bước ra.
Hắn tuy biết Duệ vương đối với Kiều Sở vô tình, cũng giận Kiều Sở từng đem chủ tử của mình đặt vào cảnh nguy hiểm, thậm chí khi tiễn Thanh Linh ra khỏi phủ cũng từng hỏi Thanh Linh vì sao không kiên trì muốn Duệ vương giết nàng, nhưng tâm tư trong lòng đối với Kiều Sở vẫn có vài phần phức tạp.
Hắn cùng với đệ đệ của mình tuy xuất thân thấp hèn nhưng lại được Duệ vương hậu đãi.
Còn Kiều Sở ngược lại làm tất cả vì tỳ nữ vì mẫu thân, xem ra cuộc sống cũng không hề dễ dàng chút nào.
Còn nữa, nàng đã cứu Duệ vương một mạng.
Nhắc tới việc này cũng là do bọn hắn khinh xuất, biết Duệ vương tính toán mọi việc trước nay đều rất chu toàn nhưng không đoán được bệnh trạng của Duệ vương lần này lại nghiêm trọng đến vậy, không thể tự mình áp chế dược tính, mà loại dược kia lại có chứa thành phần thúc dục, khiến cho Duệ vương phải chọn cái cách nhảy vào băng tuyền ngâm mình………….
Hắn đang chuẩn