Tứ Đại Mỹ Nhân cả kinh, Kiều Sở lại khoát khoát tay, thấp giọng nói: “Kiều Sở đoán được vì sao hôm nay Nhị tỷ đến đây.
Ở Bắc địa bên kia, đại tỷ đang tìm hiểu chuyện nương thân của ta bị bắt đi, Nhị tỷ tin tức linh hoạt, làm sao có thể không biết điều đó?”
“Nhị tỷ cũng đoán được, Đại tỷ nhất định đã báo tin lại cho ta, nhưng Nhị tỷ cũng không vội vàng tới tìm ta.
Dù sao Duệ vương vừa mới tân hôn, cho nên lúc này sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tĩnh của vương phủ, nếu lúc đó ngươi đến tìm ta, ngược lại có thể khiến việc này bị bại lộ sẽ không tốt, hôm nay ngươi theo thái tử đến đây cũng vừa khéo.”
“Nương của ta hiện tại vẫn còn ở trên tay ngươi, Nhị tỷ cũng hiểu được, trừ phi bí mật này đã bị tiết lộ, nếu không, ta nhất định sẽ vì tính mệnh của nương mà không dám nói ra bất cứ điều gì với thái tử.”
Kiều Mi không nói gì, thu tay lại, khẽ mỉm cười nhìn nàng.
“Nhưng có điều, giam cầm nương của ta, thật sự cũng là kế nhất lao vĩnh dật có đúng không? Nếu phụ thân đã biết việc này, vẫn là sẽ lệnh cho ngươi thả nương của ta ra, bởi vì kỳ thật hắn cũng không đến mức quá tuyệt tình, cho dù không giúp nương ta chuyện sinh tử của bộ tộc, nhưng thời điểm khi biết nương lén lút trở về bộ tộc, vẫn là phái chút binh qua đó trông coi.”
“Viên thuốc vừa rồi ta đã ăn hẳn là thuốc sinh tử gì đó, ngươi muốn mọi việc phải được đảm bảo.
Nếu ta không chịu uống viên thuốc đó, ngươi cho dù liều mạng chọc giận phụ thân cũng quyết hại nương thân của ta, có phải không?”
Kiều Mi gật đầu: “Lúc đó ở cây liễu ven hồ, ngươi quả thật chưa nói bất cứ cái gì với thái tử?”
Kiều Sở lắc đầu cười: “Tỷ tỷ quả là ngay từ khi sinh ra đã may mắn rồi, lúc đó nếu không có thích khách đến ám sát thái tử, ta quả thật đã nói với hắn.”
Ánh mắt Kiều Mi dò xét, nhìn chằm chằm nàng một lát, cuối cùng, nghiêng người nói với Kiều Dung: “Đi thôi.”
“Nhị tỷ, ta khi nào thì có thể lấy được thuốc giải?”
“Đến khi nào ta hoàn toàn tin tưởng ngươi không đem bí mật ngày đó nói ra.” Kiều Mi quay đầu, cười nói: “Thuốc này, đến mỗi thời gian nhất định sẽ phát tác tác dụng, đau đớn kia sẽ làm cho muội muội nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Kiều Dung nhìn Kiều Mi từ đầu lông mày tới cuối mắt đều mang ý cười, cười đến mức xinh đẹp, cảm thấy có chút gì đó không ổn, lại nghe thanh âm của Kiều Sở từ phía sau truyền đến.
“Nhị tỷ, ta ăn độc dược này chính là để biểu rõ thành ý của ta.
Nhưng nếu ngươi muốn dùng nó để lấy cái mạng này của ta, chỉ sợ là không thể thực hiện được.
Thỉnh ngươi nhớ cho kỹ, nếu ta xảy ra chuyện gì, chuyện ở văn lâu tất sẽ không còn là bí mật nữa.
Cho dù thái tử không thích ta, nhưng nếu thái tử biết việc này, hắn sẽ nghĩ ngươi là người thế nào? Thêm nữa, Duệ vương đối với ta rất tốt, ngươi nói xem, nếu hắn biết người hại ta là ngươi, hắn sẽ như thế nào?”
“Tỷ tỷ, ta và ngươi chính là chế ước lẫn nhau, mọi chuyện toàn bộ không phải do mình ngươi làm chủ.
Nương của ta ở đó, thỉnh ngươi đừng làm hại tới nàng, có thể chứ?”
Kiều Mi cắn răng một cái, rồi lại chậm rãi nở nụ cười: “Cứ như thế đi.”
“Vậy liền thứ cho Kiều Sở không thể tiễn.”
Một tiếng động mãnh liệt vang lên, cửa phút chốc đã bị Kiều Mi đóng sầm lại.
Kiều Sở vô lực trượt xuống khỏi người của Mỹ Nhân, nàng cố gắng chống đỡ từ nãy giờ, lúc này vẻ mặt đã chuyển sang trắng bệch.
Tứ Đại Mỹ Nhân hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng nằm xuống.
“Chủ tử, người lẽ ra không nên ăn độc dược đó.” Tứ Đại nức nở nói.
Kiều Sở cười khổ, nàng cả người đã đầy độc rồi, cũng không phải chỉ có độc này của Kiều Mi.
Độc dược kia không ăn không được.
Giống như lúc nãy đã nói, hai người bọn họ phải cùng nhau chế ước lẫn nhau mới được.
Nếu nàng không chịu ăn độc dược của Kiều Mi, Kiều Mi nhất định sẽ không nương tay, Mịch La