Hải Lam run rẩy xoay người, nhìn cô gái trẻ đang trước cửa linh đường.
Diện mạo của cô gái ấy thanh tú dịu dàng, lúc này từ đuôi mắt tới lông mày lại chỉ còn vẻ đau xót bi thương.
Cả linh đường đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Trong mắt tiến sĩ lộ ra một tia kỳ lạ, vợ chồng Tần gia nhìn về phía cô ấy, cuối cùng, Tần Bách Xuyên thấp giọng nói:
“Vào gặp nó đi, nó nhất định là còn chờ gặp cháu, ánh mắt cũng không chịu khép lại”
Lâm Tư Vi lẩm bẩm: “Lâm Vũ, cậu đã trở lại”
Kỳ thật, không cần Lâm Tư Vi nói, Hải Lam cũng đã đoán được cô gái trước mặt này là ai, kỳ quái chính là, cô ấy rất quen, Hải Lam dường như đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Lâm Vũ nhìn cô một cái, chua xót cười, cứng người nhìn về phía linh đường hai màu đen trắng.
Một tay cô gắt gao che mắt, nước mắt theo khe hở lăn dài xuống má, cuối cùng , cô cũng chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Hải Lam, nức nở nói:
“Bác trai, bác gái, để cho cô ấy cùng cháu vào đi thôi, xin đừng làm khó cô ấy, cô ấy không có lỗi gì cả, Tần Ca thật ra là do cháu mà chết”
Vợ chồng Tần gia chấn động nhìn nhau, bà Tần kinh ngạc mở miệng: “Tiểu Vũ, cháu vừa nói cái gì vậy?”
Lâm Vũ cúi thấp gần như cuộn tròn cả người lại, đôi môi mấp máy, phát ra cũng chỉ là những âm thanh rời rạc, dường như lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Hải Lam biết, giờ phút này cô ấy rất thống khổ.
Cô không biết bây giờ nên dùng tâm tình gì để đối mặt với Lâm Vũ, cũng nghe không rõ lời cô ấy.
Lòng của cô lúc này cũng giống Lâm Vũ, kịch liệt run rẩy, lại nghe được giọng Lâm Vũ khàn khàn:
“Bốn năm trước, ở Đôn Hoàng phát hiện lăng mộ.
Giáo sư trong đội khảo cổ giao cho cháu một bình gốm sứ Thanh Hoa, nhờ cháu đem nó tới cho ông ngoại nhờ ông hỗ trợ xem xét, nói rằng bình sứ đó công nghệ cao siêu kỳ lạ, lại không thuộc về triều Đường, trải qua kiểm chứng lại dường như không thuộc về bất cứ triều đại nào”
“Có một buổi tối, cháu đến sở nghiên cứu của ông ngoại, nhìn bình