Lang Lâm Linh không ngờ mọi chuyện lại lâm vào cục diện như vậy.
Duệ vương kiên quyết không tán thành Hiền vương để Phương Kính hành động vào giờ phút này, sợ đả thảo kinh xà khiến sự việc càng thêm phiền toái.
Hắn đã lệnh cho Thiết thúc đuổi theo chặn Phương Kính lại, còn Hiền vương lại lệnh cho hộ vệ trong phủ ngăn cản lão Thiết cùng Duệ vương.
Lang Tương và Lang hậu cũng cho rằng chuyện này không ổn cho nên tiến lên khuyên nhủ, Hiền vương trở nên hơi điên cuồng, còn Duệ vương bộ dáng cấp bách, nếu không có người khuyên nhủ nhất định hắn sẽ cùng lão Thiết động thủ.
Sảnh đường một mảnh hỗn độn, tất cả mọi người đều kinh hãi___
Nàng tuy biết Duệ vương có năng lực trên chiến trường, nhưng lại không thể ngờ thân thủ của hắn lại tốt đến như thế, hắn đối địch với toàn bộ hộ vệ, rất nhanh đã có thể để lão Thiết thuận lợi rời đi, khiến Hiền vương một trận kinh sợ.
Mà hắn mặc dù động thủ nhưng vẫn không thất lễ, vẫn nói lời cáo từ với mọi người xong mới dẫn nàng rời khỏi Hiền vương phủ.
Ánh lửa trước mắt xao động, Lang Lâm Linh chậm rãi phục hồi lại tinh thần sau sự việc kinh tâm động phách vừa diễn ra nửa canh giờ trước.
Lúc này, nàng nhìn thấy Duệ vương đang ngồi dựa người trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng đi qua, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, ôn nhu nói: “Chàng không nên tức giận, biểu ca ta………”
“Linh nhi, nàng cũng mệt rồi, ngủ thôi.”
Thanh âm của hắn thản nhiên vang lên bên tai nàng, sau đó hắn ôm lấy người nàng, ngón tay thon dài mơn trớn trên mặt nàng.
Nàng vốn đang định cùng hắn bàn bạc chuyện bản đồ lộ tuyến xa giá, nghe hắn nói như thế, người cũng cảm giác có chút mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Duệ vương đem nữ nhân đặt lên trên giường, liếc mắt nhìn bột phấn trên tay, nhẹ cúi đầu thổi một cái, bột phấn bay đi phát tán trong không trung.
Hắn bước ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài phòng có Hương Nhi cùng với mấy tỳ nữ đang đứng hầu, hắn phất phất tay, ý bảo các nàng lui ra.
Chúng tỳ nữ thối lui rồi, hắn mới đi về phía trước, dừng lại trước một căn phòng, cũng lệnh cho đám tỳ nữ bên ngoài phòng lui ra.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ bằng giấy dầu, sau đó dùng một vật rất nhỏ kích thước chỉ bằng một ngón tay út, hắn dùng vật đó đâm thủng bọc giấy, mơ hồ có thể thấy một chút bột phấn màu trắng nằm bên trong.
Hắn vung tay ném một cái, vật kia lập tức xuyên qua cửa sổ rơi vào phòng.
Hắn thản nhiên thoáng nhìn một cái, sau đó đi về hướng thư phòng.
Cách đó không xa, ba thân ảnh đang bước tới gần hắn, chính là Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh.
Sau lưng hắn là phòng của Kiều Sở____
*****
Đêm, phủ thái tử, thư phòng.
Thái tử ngồi ở ghế dựa phía sau án thư, Tào Chiêu Nam cùng Vương Mãng phân biệt ngồi ở phía trước bên cạnh án thư.
Ba người cũng không nói chuyện gì với nhau, trên mặt lại có vài phần tư thái ung dung, thái tử thản nhiên nhìn ra ngoài cửa, dường như đang đợi người nào đó.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, người tới không cần thông truyền đã tự động tiến vào.
Vương Mãng mở miệng trước: “Phương Kính, thế nào?”
Người này đúng là người nửa canh giờ trước còn ở Hiền vương phủ, Phương Kính.
Phương Kính lại khẽ mỉm cười nhìn về phía thái tử: “Điện hạ, giao cho thuộc hạ bản đồ lộ tuyến xa giá đi thôi.”
Tào Chiêu Nam lắc đầu cười: “Hiền vương gọi ngươi tới nguyên lai là vì cái này sao?”
Phương Kính gật đầu, khóe môi Vương Mãng nhếch lên: “Lần trước là ngươi nói cho hắn biết thái tử đi cây liễu ven hồ, hắn phái người đi ám sát thất bại mới rơi vào kết cục ngày hôm nay, vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu khôn ra.”
Phương Kính cười mắng: “Ngự sử đại nhân chẳng lẽ muốn hại Phương Kính? Nếu hắn mà khôn ra thì hắn đã bắt đầu nghi ta rồi.”
Hai người trêu đùa một trận, một bên, Tào Chiêu Nam lại nhìn thái tử, hỏi: “Điện hạ, người thấy thế nào?”
Thái tử lúc này mới thản nhiên nói: “Đại ca muốn ám sát ta một lần nữa, ta thành toàn cho hắn thôi.”
Tào Chiêu Nam cười: “Hoàng thượng lần này tất sẽ hạ sát lệnh, Hiền vương sẽ hoàn toàn bị loại bỏ, như vậy cũng tốt, điện hạ lúc đó có thể tập trung toàn lực đối phó với Duệ vương.”
“Bát đệ….” Thái tử