Nàng chọc thủng một lỗ trên bức bình phong, những người đứng bên ngoài được ánh đèn dầu chiếu rõ ràng từng người một, cửa thư phòng đóng chặt.
Nàng còn chưa từng nghĩ qua trong thư phòng sẽ nhìn thấy những người này.
Duệ vương, lão Thiết, Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh thì không nói, nhưng bên ngoài còn có phu thê Trữ vương, Tần gia Nhị tiểu thư Tần Đông Ngưng, còn có một người tựa như là Đại lý tự khanh Tông Phác, lần đại hôn đó nàng đã từng gặp qua hắn một lần.
Bọn họ dường như rất giao hảo, nàng không hề biết điều đó.
Rồi nàng lại bất giác vui sướng, những người này đều là bằng hữu của hắn đi, bọn họ đều sẽ giúp hắn đúng không, nếu vậy hắn sẽ không còn một mình nữa……….
Có điều, người nằm trong lòng hắn…….là ai?
Hình như là một nữ tử, bởi vì y phục của người đó có màu hồng nhạt.
Hắn ôm nữ tử đó ngồi ở trên chiếc giường nhỏ, nữ tử kia gối đầu lên đầu gối của hắn, vị trí của nàng kia có hơi thấp hơn một chút, nàng không thể nhìn rõ được người đó là ai, vả lại nàng có biết nàng ấy hay không.
Những người kia đều đứng vậy xung quanh thành một vòng tròn, mỗi người đều mang sắc mặt ngưng trọng.
Hắn nghiêng người ngồi ở bên giường, hắn và nàng chỉ cách nhau một bức bình phong, cho nên nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn nhất mạt màu xám tro lộ ra vẻ suy sụp, nhưng hắn thực bình tĩnh.
Nàng chưa từng gặp qua bộ dáng hắn như vậy, lòng nàng căng thẳng.
Trong phòng có nhiều người, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh.
Bàn tay của hắn ở trên lưng của nữ tử, nàng nghe hắn thản nhiên hỏi: “Vì sao tất cả đều qua đây?”
Vợ chồng Trữ vương nhìn nhau, Trữ vương thấp giọng nói: “Ngươi không phải có an bài ám vệ bảo hộ Thanh nhi đó sao? Có điều Thanh nhi lo lắng sẽ bị thái tử cùng Tào Chiêu Nam nhận thấy, cho nên đã không để cho bọn họ tiến vào phủ bảo hộ cho nàng.
Thiết thúc vừa rồi qua đó tiếp đón Thanh nhi đã lập tức phân phó ám vệ đến phủ báo cho ta cùng Bội Lan biết, nói chúng ta đem nhân sâm tuyết ngàn năm đến phủ Duệ vương, cho nên ta biết Thanh nhi tất đã xảy ra chuyện lớn.
Nhân sâm này là bảo vật có thể giúp kéo dài tính mạng, trân quý vô cùng, ngay cả hoàng cung cũng không có, không phải là dùng để cứu mạng liền tuyệt đối sẽ không dùng.
Trong lòng ta lo lắng cho nên cũng đã cho người thông tri lão Tông cùng tiểu Yêu.”
“Ân” Duệ vương thản nhiên đáp lời, mí mắt hơi rũ xuống, môi hắn khẽ động, dường như muốn mở miệng nói gì đó, lại bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Kiều Sở kinh hãi, gắt gao đè chặt miệng lại mới không phát tiếng kêu hoảng hốt.
Mọi người cũng đồng thời giật mình.
“Ca ca” Tần Đông Ngưng thất thanh khẽ gọi, liếc mắt nhìn nữ tử trên giường một cái, kinh ngạc nói: “Thanh tỷ……”
“Gia” Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình đồng thời hô lên.
Lão Thiết cứng giọng nói: “Gia, người trước đừng vận công! Người vì giúp Thanh Linh cô nương đem độc khí chế trụ đã tiêu hao không ít nội lực, người nên nghỉ ngơi một chút đi, cố gắng vận công trở lại sẽ tổn thương đến nội phủ, hãy để nô tài làm thay.”
“Đúng vậy.
“Trữ vương lập tức nói: “Thiết thúc làm trước, lúc Thiết thúc đã mệt, ta cùng Cảnh Bình, Cảnh Thanh cũng sẽ hỗ trợ.”
“Ta cũng có thể.” Tần Đông Ngưng tiến lên một bước, hơi hơi nức nở nói.
“Độc này hung mãnh, cần vận công áp chế không cho độc khí lan tỏa, nếu là Thiết thúc còn có thể chống đỡ được nửa canh giờ, còn các ngươi thì không thể, nếu một mình đến, nội lực không đủ áp chế độc khí, còn nếu cùng nhau vận công, nội lực ngược lại sẽ chống chọi lại với nhau trong người Linh nhi, lúc đó người bị thương chính là Linh nhi.” Duệ vương mâu quang quyết tuyệt, “Vẫn là ta làm thôi, ta thời điểm không chống trụ được nữa sẽ đổi cho Thiết thúc.”
Đuôi mắt hắn xẹt qua Phương Minh từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói: “Phương thúc, đừng lo nữa, bổn vương nhất định sẽ trả lại cho thúc đứa cháu gái hoàn hảo như lúc đầu.”
Phương Minh đưa tay che mắt, thanh âm khàn khàn: “Gia, không cứu sống được liền không sống thôi, nhưng thật ra người……”
Thần sắc hắn mang đầy vẻ thống khổ, phất tay gạt bỏ đi.
“Phương thúc, ngươi có thể không cần đứa cháu gái này, nhưng bổn vương lại không thể