Cảnh Bính tính vốn cẩn trọng, cho nên ngày thường hắn cũng có chú ý bên hông Kiều Sở đeo một cái túi gấm, thì ra bên trong có đựng thứ gì đó nàng mang từ nhà tới đây.
Thì ra, nàng luôn luôn mang vật đó theo bên mình…
Lúc nàng đem đồ vật này nọ đưa cho Phương Minh…khắp phòng đều yên tĩnh, cho nên lời nàng nói ra cũng đặc biệt rõ ràng.
“Bát gia, giải dược này ngươi cứ giữ lấy đi, đây là ta trả ân cho Phương tổng quản, nếu ngươi đưa ta giải dược thành ra ta lại mắc nợ ngươi.
Hơn nữa độc này coi như là dự bị đi, vạn nhất lần sau ta lại không cẩn thận biết được bí mật của ngươi, như vậy cũng không cần ăn độc dược lần nữa, có đúng không?”
Duệ vương hơi chấn động, lại lập tức lạnh lùng nói: “Nga, không cẩn thận vào thư phòng, không cẩn thận lén lút trốn vào một chỗ, cái đó là không cẩn thận sao?”
Kiều Sở cũng không cãi lại, chỉ nói: “Coi như cái đó là ta cố ý đi…”
Dự bị? Nghe vậy Cảnh Bình phút chốc cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại có chút cảm giác thê lương.
Một bên, Kiều Sở thản nhiên cười nói xong, hướng Duệ vương cúi người một cái, sau đó quay người rời đi.
Cả phòng rơi vào yên tĩnh.
Bởi vì Duệ vương không có lên tiếng, mí mắt khẽ buông xuống, ánh mắt nặng nề dừng lại ở bình sứ bạch ngọc nằm trong tay, cho nên tim của mọi người cũng giống như mắc nghẹn nơi cổ họng.
“Cảnh tiên sinh.”
Nhìn thấy Duệ vương đã thu lại sát khí, Cảnh Bình nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên nghe nàng gọi, hắn giật mình sửng sốt một chút.
Trong phòng ai cũng đưa mắt nhìn hắn, ngay cả Duệ vương cũng hơi hơi mị mâu nhìn về phía hắn, hắn có chút bối rối, vội ho nhẹ một cái, nói: “Kiều chủ tử có việc gì xin cứ phân phó.”
“Có thể truyền Bích Thủy đến giúp ta xử lý vết thương được không?” Kiều Sở dừng lại ở cửa.
Đuôi mắt Cảnh Bình theo bản năng xẹt qua Duệ vương thăm dò, Duệ vương mặc dù thần sắc lạnh lùng, trầm mặc không nói, nhưng cũng không có ý phản đối.
Cho nên hắn quay lại đáp “Vâng” với Kiều Sở.
Đột nhiên một thanh âm thanh thúy giòn tan vang lên: “Kiều phi tỷ tỷ, để ta chữa trị giúp tỷ…Coi như là ta cảm ơn tỷ tỷ đã cứu mạng Duệ vương ca ca.”
Là Tần Đông Ngưng.
Nàng nói xong lại dường như nhớ ra cái gì, lặng lẽ liếc mắt nhìn Duệ vương một cái.
Kiều Sở gật gật đầu cười, nói cảm ơn.
Nàng nhận thấy Tần Đông Ngưng giống như còn muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám mở miệng, nàng đưa mắt nhìn Duệ vương, nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Tấm lòng của Nhị tiểu thư Kiều Sở sợ là không thể báo đáp, ngày mai kiệu của Kiều Sở nhân tiện xin nhờ Bát gia đại giá.”
Tần Đông Ngưng ngẩn ra, vội nói: “Ta không cần tỷ tỷ báo đáp.”
Trầm Thanh Linh lạnh lùng mím môi, Tông Phác cùng Trữ vương âm thầm trao đổi ánh mắt, Trữ vương thấp giọng mắng: “Tiểu Yêu, im miệng!”
Tần Đông Ngưng bị ăn mắng, theo bản năng nhìn Trầm Thanh Linh cầu cứu, đã thấy Trầm Thanh Linh đang chăm chú nhìn Duệ vương.
Ánh mắt Duệ vương bao lấy người Kiều Sở, sau một lúc hắn mới cười lạnh: “Ngươi cho là bổn vương không dám?”
“Vậy rất tốt.
Nhị tiểu thư, Kiều Sở ở trong phòng chờ ngươi.” Kiều Sở lần này không quay đầu lại, cước bộ cũng không ngừng, thân ảnh biến mất vào màn đêm.
Tần Đông Ngưng trong lòng khó hiểu, đang muốn mở miệng hỏi, lại thấy Duệ vương đột nhiên nhíu mày, Trầm Thanh Linh vội đỡ hắn ngồi xuống.
Tần Đông Ngưng kinh hãi, một bên, đám người Phương Minh lo lắng hỏi chủ tử mình có bị làm sao không.
Duệ vương thản nhiên nói: “Không có gì đáng ngại.
Độc tính này rất mạnh, vừa nãy dùng đồng tâm cổ đổi độc, ta đã đem độc dồn vào vùng phụ cận nội phủ, nhưng nó rất nhanh sẽ lan đến nội phủ, mà ta lại không thể kịp thời đem độc bức ra ngoài, cho nên mới lập tức bức nó đến trên đùi.
Nhưng đem độc bức đến trên đùi cũng không phải là diệu pháp, bởi vì chân ta sẽ