Đương nhiên lời này nàng không thể nói ra, cho dù sau đó không có nghe được Duệ vương nằm trên giường khẽ nói mê vài lời vô nghĩa….
Thấy hắn có phản ứng tất cả mọi người đều ngẩn ra, Trầm Thanh Linh run rẩy bụm miệng thốt lên: “Kinh Hồng…”
Nàng cười cười: “Ngươi ở lại cùng hắn đi.”
Trầm Thanh Linh nhìn cước bộ di chuyển của nàng, nói: “Ngươi đi đâu?”
“Mặc dù thất bại, nhưng ta vẫn muốn thử một chuyến, ngươi nếu thương hắn, lẽ ra ngươi nên hiểu được tâm nguyện của hắn.”
“Vậy sao!? Bởi vì ngươi thương hắn, cho nên trong thế hổ vây như vậy vẫn muốn tranh đấu? Kinh Hồng là người rất chu toàn kĩ lưỡng, cho nên cũng sẽ không vì vậy mà đánh giá cao ngươi đâu.” Trong giọng nói của Trầm Thanh Linh có chút ý cười khinh thường nàng.
Đúng vậy, hắn vừa rồi mở miệng kêu cái gì cũng là tên của Trầm Thanh Linh, vô luận nàng có làm cái gì thì cũng…..Hắn cũng không yêu nàng, mà nàng cũng không thể lại yêu thương hắn.
Kiều Sở cười cười, hơi ngẩng cằm lên: “Ta biết, hắn không thương ta, ta cũng không thương hắn, nhưng ta là thê tử của hắn, cho nên ta có trách nhiệm của ta.”
Trầm Thanh Linh khẽ nhếch môi hỏi lại, ngươi thật sự không thương hắn?
Đúng vậy, Trầm Thanh Linh quả thật có tư cách đi cười nhạo nàng.
Nàng là người cầu không được, còn Trầm Thanh Linh lại là người mà hắn yêu nhất…..
Kiều Sở nhắm mắt lại, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, Mỹ Nhân đi theo phía sau nàng.
Lần này nếu không thể thắng, đối với hắn và Mịch La mà nói liền coi như xong…Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới được?
Đột nhiên nhớ tới phương hướng mà trước đó hắn đã liếc nhìn qua, nàng liền đi qua phía đó xem thử.
Không thua……….
50, 100, 200……
Tâm nàng đột nhiên động, nàng nhớ tới phương pháp vừa rồi Mỹ Nhân đưa ra quả thật có chút giống với phương pháp đua ngựa của Điền Kỵ¹, đáng tiếc là tình huống hiện tại so với trận đấu của Điền Kỵ phức tạp hơn rất nhiều.
Nhưng phương pháp của Điền Kỵ có thể xen lẫn vào để dùng trong trường hợp này, chỉ cần thêm vào đó một chút biến hóa…..Trận đấu này quả nhiên mấu chốt không phải là thắng, mấu chốt chính là không thua, nàng nghĩ nàng đã biết phương pháp tất thắng của Kinh Hồng rốt cuộc là phương pháp gì.
“Mỹ Nhân, giúp ta gọi đám người Cảnh tiên sinh lại đây, chúng ta không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc được….Chúng ta nhất định phải chống đỡ được cho đến trận đấu thứ ba, duy trì cho đến khi chủ tử của bọn họ tỉnh lại.”
Nàng nói xong, mạnh mẽ xoay người lại, sửng sốt nhìn thấy đám người Cảnh Bình không biết từ lúc nào đã đứng phía sau Mỹ Nhân, sắc mặt hết nghi ngờ rồi lại tới bức thiết nhìn nàng….Ngay cả Cảnh Thanh trong mắt cũng mang theo vài phần trông chờ………
Mỹ Nhân vốn lạnh lùng lúc này trong mắt cũng hiện lên ý cười, nàng lên tinh thần, hướng đám người kia vẫy tay một cái.
Mọi người liền xúm lại, Phương Minh đã run giọng hỏi: “Kiều chủ tử, người đã nghĩ ra phương pháp gì rồi sao?”
Nàng khẽ gật đầu, lại hỏi: “Cảnh tiên sinh, hiện tại đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi?”
“Khoảng một khắc.”
Mọi người thấy nàng khẳng định đã có phương pháp, nhất thời đều không dám tin, đợi tới khi nghe Cảnh Bình nói, đang kinh ngạc mừng rỡ lại chuyển thành rùng mình.
Kiều Sở cũng khẩn trương, một hiệp là một canh giờ, mà lúc này đã qua một khắc, hiện tại đã trôi qua mười lăm phút, bọn họ chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ!
“Các vị, thời gian đang rất gấp gáp!” Nàng nhíu mi, nhìn về phía Cảnh Thanh: “Nội trong một khắc cần phải đem Trữ vương tới đây!!!”
Nghe vậy ai cũng giật mình, tuy nói Trữ vương cùng Duệ vương giao tình thân thiết, nhưng hiện tại hắn cũng công sự của mình, sao có thể lôi người tới đây?
Cảnh Thanh chính là đang do dự vẫn chưa đáp lời, đột nhiên lão Thiết trầm giọng quát: “Ai?”
“Kiều phi tìm bổn vương có việc?”
Thanh âm khinh đạm của nam nhân từ phía sau truyền đến, tất cả mọi người đều chấn động.
Kiều Sở mừng rỡ quay người lại, liền nhìn thấy một nam tử thanh bào anh dũng đang đứng bên dưới một tàng cây, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Là Trữ vương!
Kiều Sở muốn đi tìm Trữ vương, mà Trữ vương quả thật đã đến.
Kiều Sở khoanh tay lại, nở nụ cười, nói, hẳn là gia của ta đã nghĩ cách gọi Ngũ gia tới đây?
Trữ vương khẽ gật đầu, cười nói, thời điểm các tổ xuất phát vào rừng, bổn vương liền nhìn thấy lão Bát đang âm thầm truyền đạt ý tứ với bổn vương, mới nghĩ cách lẻn ra đây.
Mọi người nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, Cảnh Bình lại đột nhiên thất sắc, run rẩy nói: “Có phải Kiều chủ tử muốn Ngũ gia hỗ trợ, đưa toàn bộ con mồi trong tay