Dường như nàng đã quấy rầy bọn họ…….
Hắn nhận ra có người đến, lập tức ôm sát Trầm Thanh Linh vào lòng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng như thế này của Trầm Thanh Linh.
Nàng ta ngày thường trên mặt đều là mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lúc này hai gò má nàng ửng đỏ, tuy là một thân nam trang nhưng nhìn tới lại không còn thấy nửa điểm nào giống nam tử….
Nhìn thấy nàng ngơ ngác đứng ở bên ngoài trướng, Trầm Thanh Linh khẽ cắn môi, ánh mắt vẫn còn sót lại một tia thủy quang ngượng ngùng xấu hổ.
Hắn nhìn thấy người tới là nàng, trên người tựa hồ hơi hơi chấn động, mâu quang sa sầm, ánh mắt gay gắt nhìn nàng: “Kiều Sở……….”
“Quấy rầy rồi.” Nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, gặp ngươi sau.”
Sau lưng, mỗ Bát trầm giọng gọi tên nàng, thanh âm tựa hồ có chút phẫn nộ………Đại cái là bởi vì gọi nàng mà nàng lại bỏ đi…..Nhưng nàng không đi thì ở đó làm cái gì!
Nàng có chút hoảng hốt đi không nhìn đường, đến nỗi đụng phải một người ở phía trước mặt.
Bốn phía im ắng, ánh sáng mặt trời ban trưa thật rực rỡ, xung quanh là cây cối um tùm, giống như trong rừng này chỉ có một mình nàng, còn có nam tử kia vừa mới đỡ nàng xong liền vội vàng rút tay về.
Ánh mắt tán loạn tìm lại được tiêu cự, nàng thấp giọng nói: “Cảnh Bình….”
Cảnh Bình lại trái ngược lại hoàn toàn so với nàng, hắn thần sắc vui mừng nói: “Kiều chủ tử, người đến xem gia thế nào sao? Gia đã tỉnh lại rồi! Nô tài vừa mới nói cho hắn biết kết quả trận đấu, nói người chính là đã nghĩ đến phương pháp giống của hắn, hắn cũng giật mình ngạc nhiên một trận, sau đó Thanh Linh tiểu thư……”
Hắn nói tới đây, trong mắt lại hiện lên một tia do dự, không nói thêm gì nữa.
Kiều Sở hiểu được ý tứ của hắn, có Thanh Linh ở đây cho nên Cảnh Bình không dám nói nhiều về chuyện của hắn.
……
Cảnh Bình rất nhanh nhạy, lập tức lại nói: “Gia bảo nô tài đi tìm người, hắn nói lát nữa sẽ cùng người tụ họp lại”
“Ồ”, nàng đáp lời, lại tiếp: “Gia của các ngươi cùng Trầm tiểu thư lát nữa sẽ tới, chúng ta cứ ra ngoài trước thôi, hoàng thượng và mọi người hẳn rất nhanh sẽ trở lại.”
Cảnh Bình gật đầu: “Hoàng thượng đã sắp quay lại rồi.”
Nói tới đây, tâm tình của hắn phấn chấn hẳn lên, nhưng vẫn mang theo run rẩy, nghĩ tới ba hiệp vừa rồi quả thật là rất nguy hiểm…….
Hai canh giờ trước, bọn họ tìm được Hạ vương.
Hạ vương lúc đó cười ngạo nghễ nói, bổn vương vì sao phải cần sự trợ giúp của các ngươi? Hắn nói xong lại gắt gao nhìn Kiều Sở, nói, Kiều phi, ngươi là đến trả ân cho ta sao?”
Kiều Sở lắc đầu cười, nói, ân huệ của Hạ vương Kiều Sở vẫn ghi nhớ trong lòng, nhưng hôm nay ta đến đây là vì tư tâm, đương nhiên không thể coi là đến báo ân…..Nhưng Cửu gia, lúc này chỉ có một cách duy nhất là ba tổ chúng ta cùng nhau liên hợp, mới có thể hai tổ trong số đó vào được trận đấu kế tiếp.
Nếu không, tất cả chúng ta sẽ thua ở ván này.
Hạ vương nhàn nhạt nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới thản nhiên nhìn Trữ vương, hỏi ngược lại, nói như vậy là Ngũ ca nguyện ý thua sao?
Trữ vương cười đáp, ta cũng không muốn gạt ngươi, ta đêm trước khi xuất hành lẻn vào phủ thái tử nghe trộm bí mật, không cẩn thận chạm phải cơ quan có độc của hắn, là Bát đệ đã cứu ta.
Đương nhiên thời điểm hắn cứu ta cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ có trận đấu như thế này, lúc đó hắn chỉ nghĩ coi như là tình cảm huynh đệ, về sau nếu ta có thể thì giúp hắn thứ gì đó trả công thôi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, là ta đã chịu ân huệ của hắn, hắn hiện tại đang hôn mê, ngươi nếu không tin có thể đến doanh trướng của hắn nhìn xem.
Ân cứu mạng của hắn, ta hôm nay liền lấy quyết định từ bỏ binh phù để trả cho hắn, về sau không còn mắc nợ nhau nữa.
Thêm nữa, binh phù này nếu rơi vào tay Bát đệ thì còn được, nếu rơi vào tay Nhị ca, với ai cũng là chuyện không tốt.”
Hạ vương sau khi nghe xong, quả nhiên gật đầu, đuôi mắt quét qua Kiều Sở, lại đối với Trữ vương nói, phải, có thể trả xong ân oán coi như đỡ vướng bận.
Kiều Sở và Trữ vương đã thương thảo phương pháp nhằm lấy được sự tin tưởng của Hạ vương, đồng thời cũng đem quan hệ giữa Trữ vương và Duệ vương thanh minh.
Có điều, Hạ vương dường như đối với Kiều Sở còn có một mối liên hệ khác…..
Trong hiệp thứ hai, bọn họ mặc dù đã phỏng đoán thái tử sẽ đem con mồi lưu lại, nhưng không ai nắm chắc hoàn toàn được điều đó, cũng không thể đem ra mà đánh cược.
Vì vậy, Hạ vương đã đem cộng dồn số lượng con mồi trong hai hiệp đầu giao ra, nếu như vậy cho dù thái tử có giao ra con mồi thì số lượng cũng ít hơn Hạ vương một chút, còn đám người Trữ vương thì đem toàn bộ số lượng con mồi tích trữ lại.
Lần này nhìn qua trong mắt mọi người, mặc dù khiến người ta phải ngạc nhiên, nhưng tất ai ai cũng cho rằng: nếu trong hiệp thứ hai cả ba vương đều đem toàn bộ số con mồi dùng hết, thì ở hiệp thứ ba sẽ không có người nào có thể đánh bại được thái tử.
Có lẽ vì vậy mà trong ba vương lại có Duệ vương và Trữ vương đã mạo hiểm lưu lại toàn bộ số con mồi cho hiệp thứ ba, còn Hạ vương thì không.
Mọi người nghĩ, như vậy cũng rất là hợp lý, không ai đi tư nghi cái gì.
Đến hiệp thứ ba, đây chính là mấu chốt của mọi chuyện.
Cả một cánh rừng là một vòng tròn rộng lớn vô cùng, từng khu săn bắn đều có ranh giới giao nhau.
Lúc đó thê tử của Trữ vương là Bội Lan đuổi theo một con thú, mà con vật kia lại rơi vào đúng ranh giới giao nhau giữa hai khu đất.
Hạ vương lúc đó giương cung bắn, kết quả ngộ thương Bội Lan, Bội Lan bị thương liền rơi vào hôn mê.
Cả Triêu Ca người nào mà không biết Trữ vương sủng ái nhất thê tử Bội Lan, vì vậy khi Trữ vương giục ngựa đuổi tới nhìn thấy lập tức nổi giận, cũng không nghe Hạ vương giải thích, vốn Hạ vương tính tình nỏng nảy, cho nên hai người lao vào đánh nhau.
Đám người Hạ Hải Băng bên kia hết lời khuyên nhủ Hạ vương, mà bên này Trữ vương lại không chịu nghe Tần Đông Ngưng khuyên bảo.
Kết quả, vì Trữ vương động thủ, cho nên Hạ Hải Băng cũng phải ra tay, hai bên hỗn chiến.
Hai bên đánh nhau cho nên cũng không thèm quan tâm quan tâm gì đến trận đấu