Tuy rằng ý thức đang rất mơ hồ, nhưng khi một cánh tay kiên cố ôm nàng vào trong lòng, cảm nhận được hơi thở lạnh lùng quen thuộc của người đó, nàng biết chính là hắn.
Hắn nâng người nàng dậy, để nàng tựa vào trong lòng hắn, một cánh tay gắt gao nắm chặt thắt lưng nàng.
Chợt một tiếng rống giận lạnh như băng truyền đến tai nàng: “Kiều Dung, ta giết ngươi!!!”
Trước mắt, bóng người mờ nhạt trở nên hỗn độn.
Nhưng nàng nhận ra kia là thanh âm của Mỹ Nhân.
Tào Chiêu Nam liền nhảy vọt ra, bắt lấy trường tiên vừa vung lên của Mỹ Nhân.
Kiều Dung vốn đang run rẩy đứng tại chỗ, lúc này bị một trận công kích của Mỹ Nhân dọa cho thêm kinh hồn bạt vía, run rẩy nói: “Không phải ta…Là nàng ta tự lao vào…”
Kiều Dung nói xong nhìn về phía nàng và mỗ Bát, lập tức nhìn thấy trên mặt nam nhân thần sắc quả thật rất dọa người, nàng lắp bắp sợ hãi liên tục lặp lại câu kia: “Không phải ta, không phải ta, ngươi xem đi, chính là do nàng……”
Tứ Đại vốn đang từ trong đám người vội vã đi về phía nàng, nhưng lúc này đột nhiên dừng lại ở nửa đường, vẻ mặt cũng kinh hoảng giống như Kiều Dung.
Cả đám bọn họ dường như đang nhìn thấy cái gì đó thập phần rất đáng sợ….
Nàng có chút kỳ quái, muốn nhìn thử vẻ mặt mỗ Bát một chút, nhưng hắn lại thật mạnh ôm nàng vào lòng, nàng có thể cảm nhận được cả người hắn căng thẳng, chỉ nghe hắn thấp giọng ở bên tai nàng nhỏ nhẹ nói, ngoan, đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng, chịu đựng một chút, ta lát nữa nhất định sẽ đem ngươi về chữa thương, ngươi cũng biết y thuật của ta thế nào, tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.
Miệng vết thương của nàng kịch liệt đau, ý thức dường như sắp tan ra, trong đầu lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất là không biết hắn muốn làm cái gì, mà tựa hồ bên kia Tào Chiêu Nam và Mỹ Nhân đã bắt đầu đánh nhau.
Võ công của Tào Chiêu Nam có thể sánh với cao nhân, hơi hơi bức lui Mỹ Nhân, nhưng thình lình lại có người khác nhảy vọt lên tiếp chiêu.
Nàng mị mâu nhìn lại, ra chính là lão Thiết.
Mỗ Bát cước bộ không ngừng, bế nàng đi dến trước mặt Kiều Dung, nàng chỉ cảm nhận một trận lợi khí lạnh lẽo quét qua chóp mũi, mỗ Bát một tay ôm nàng, tay trái đã rút ra trường kiếm, lạnh lùng chỉa mũi kiếm về phía Kiều Dung.
Não nàng đang dần hôn mê, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy được bốn phía truyền lại một trận hút không khí, những thanh âm kinh ngạc sợ hãi không ngừng vang lên…
“Lão Bát, ngươi muốn làm gì?”
Hoàng đế ở sau lưng trầm giọng quát, nhưng mỗ Bát không có trả lời, động tác trên tay lại cực nhanh, mũi kiếm đã hướng tới trước ngực Kiều Dung, Kiều Dung choáng váng đầu óc không kịp phản ứng.
Đột nhiên có một thân ảnh màu trắng vọt tới……..
“Đương” một tiếng, âm thanh binh khí va chạm vào nhau.
Thái tử đang cầm trường kiếm, chế ngự ở thân kiếm của mỗ Bát, liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ nói: “Bát đệ đây là muốn làm cái gì? Kiều phi bị thương quả thật là khiến cho người ta phải lo lắng, nhưng cái đó Kiều Dung công chúa không quan hệ.
Ta nghĩ tất cả những người ở đây đều thấy rất rõ…Là tự nàng ta lao đến.”
“Nga.”
Nàng chỉ nghe một tiếng cười lạnh từ yết hầu của mỗ Bát thoát ra: “Nhị ca, nhưng vì sao trong mắt thần đệ nhìn thấy lại là ……Tứ công chúa đã nhìn thấy Kiều Sở lao lên, nhưng vẫn bắn tên ra?”
Tim Kiều Sở nảy một cái….
Hắn rõ ràng là đang muốn đảo ngược trình tự, lúc ấy xác thực là Kiều Dung bắn tên trước, sau đó nàng mới nhảy ra ôm lấy Tuyết ngân.
Nhưng dù sao mọi chuyện vốn xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, nên cũng không một ai dám khẳng định là kẻ nào trước kẻ nào sau.
Mỗ Bát nói xong chậm rãi quét mắt nhìn rừng người đang đứng vây xung quanh, nhẹ giọng nói: “Về chuyện mũi tên kia, nếu có bất kỳ ai nhìn thấy là mũi tên đó bắn ra trước, liền đứng ra nói.
Nếu chứng cớ người đó đưa ra là vô cùng xác thực, vậy Thượng Quan Kinh Hồng sẽ lập tức dẫn theo Duệ vương phủ hướng Kiều Dung công chúa nhận lỗi, nếu không có…..”
Hắn dừng lại một chút, sau đó giọng nói đột nhiên thập phần lạnh lẽo: “Phần công đạo này, ta hôm nay nhất định phải đòi.”
Vẻ mặt thái tử âm trầm, lạnh lùng cười, tiếng bàn