Kiều Sở kéo kéo khóe miệng, thần tình càng phát ra mệt mỏi.
Nàng biết nhờ có viên thuốc của Hạ vương cho nên chính mình mới có thể duy trì được tới tận bây giờ, có điều hiện tại, nàng thật là chỉ muốn trở về ngủ một giấc.
Một khúc vừa rồi tựa hồ là vượt ra ngoài dự đoán của thái tử, mà thái tử lại là điển hình của nhân vật phản diện, cho nên nàng biết hắn nhất định không chịu để yên! Thêm nữa, nàng cũng không muốn cùng nam nhân bên cạnh này kéo dài thời gian tiếp xúc thêm nữa, lúc này vừa hay ứng chiến với thái tử cũng là vừa vặn thoát khỏi hắn, tấu thêm một khúc nữa rồi trở về…Vì thế, nàng gật đầu: “Được, vậy thỉnh điện hạ chỉ giáo.
”
“Ba” một tiếng, trong đám người tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, sau đó toàn trường đều vỗ tay theo, có hai vị tướng sĩ dẫn đầu hô lên: “Tấu thêm một khúc nữa đi…”
Thanh âm của hoàng đế đứng trên đài cao cũng hòa trong tiếng vỗ tay vang dội truyền đến: “Vừa rồi thái tử cùng Kiều phi tấu một khúc thật đúng là khiến cho người ta phải phấn khích! Nguyên lai là Kiều phi quả giống như lời thái tử phi nói, Kiều khanh thật biết cách dạy nữ nhi.
”
Kiều Sở vội vàng cảm tạ ân, sau đó nhẹ nhàng nhìn về phía Duệ vương, Duệ vương mâu quang u ám nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó mới chậm rãi buông tay ra.
Hai bên trái phải, Trầm, Lang cùng hai Kiều đều khẽ thay đổi sắc mặt, nếu không nhìn kỹ thật khó có thể nhận ra, nhưng thật ra Kiều Dung miệng đại trương, trưng ra một bộ dáng kinh ngạc sửng sốt, so với với mấy nữ tử kia thì Kiều Dung có lẽ còn đáng yêu hơn một ít.
Trữ vương cùng đám người Bội Lan lại là kinh hỉ, cả đám người ngồi cùng bàn với Duệ vương cũng đều đã đứng lên, Cảnh Bình mỉm cười nhìn nàng; chỉ có Tông Phác là như có chút kinh ngạc, lại hơi hơi nhíu mày; đuôi mắt nàng hơi hơi xẹt qua Hạ vương, thấy hắn đang thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, trong mắt hắn như phát ra ánh sáng rực rỡ vì nàng mà vui mừng.
Nàng thật sự may mắn đến cỡ nào mới có được một người bạn như vậy.
“Cầm.
”
Nàng đang muốn tiến về phía trước, trượng phu của nàng đã đưa cây sáo ra trước mặt nàng, nàng liếc mắt nhìn cây sáo một chút, thản nhiên nói: “Không được, cây sáo…vốn không phải loại nhạc khí ta am hiểu nhất.
”
Vốn việc nàng biết thổi sáo cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, mặc dù trước kia từng nói qua với Tứ Đại Mỹ Nhân rằng cầm kỳ thi họa nàng đều không biết, nhưng đúng là theo như hoàn cảnh của Kiều Sở, những thứ đó đúng ra là “Kiều Sở” không nên biết, chứ kỳ thực đối với cổ nhạc, Hải Lam lại am hiểu rất nhiều.
Trước kia có những lần đội khảo cổ khai quật được huyệt mộ, nhưng vật bồi táng theo cỗ thi lại rất ít, quần áo thì hầu hết đã bị hủy hoại, cho nên tiến sĩ cũng vô phương xác định được thời đại của cổ mộ, nàng từng mượn vài quyển nhạc phổ tàn tạ bồi táng theo đem về nghiên cứu, cũng từng giúp tiến sĩ tìm ra được năm chính xác của hai ngôi cổ mộ.
Duệ vương khẽ biến sắc, ánh mắt thốt nhiên nhất lệ, nàng có thể thấy khớp xương bên bàn tay hắn phiếm ra tia trắng xanh….
Ở trong mắt những người khác, tư thái giữa hai người là cực kỳ thân mật, nàng vừa rồi là từ trong lòng hắn đi ra.
Ở trong mắt những người khác, lời của nàng khiến cho bọn họ phải một phen kinh hãi, bởi vì, nàng nói, cây sáo…vốn không phải loại nhạc khí ta am hiểu nhất.
Nàng chậm rãi bước đến gần thái tử, nhẹ nhàng cười nói: “Điện hạ, lần này là Kiều Sở chọn khúc còn điện hạ hòa theo sao?”
“Điện hạ?”
Thái tử căn bản đang nhìn chằm chằm nàng, lúc này mới mạnh ý thức được chính mình thất thố, vươn tay che miệng khẽ khụ một tiếng, mị mâu nói: “Đúng vậy, Kiều phi chọn khúc, cô hòa theo, xin hỏi Kiều phi là am hiểu loại nhạc khí nào?”
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, đặc biệt trong đó vẫn luôn có một đạo ánh mắt như có như không dõi theo nàng, cái này như nhắc nhở nàng nhớ lại sự nghi ngờ trong lòng nàng trước đó, nhất thời nàng mạnh dạn sinh ra một cái chủ ý!
Có điều, sau đó nàng nên như thế nào giải quyết hậu quả mới được….
Trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ, đi đến trước mặt thái tử, nói: “Điện hạ, ta có thể mượn cây đàn tranh này một lát được không?”
“Nguyên lai là Kiều phi thiện tranh.
” Thái tử mâu quang thật sâu, thản nhiên nói xong liền tránh ra nhường chỗ cho nàng.
Kiều Sở chỉ lắc lắc đầu, trong lòng nàng còn đang suy tư chuyện kia, nghĩ đến biện pháp như thế nào ứng đối, cho nên không dám trả lời nhiều với thái tử, sợ sẽ khiến mình bị phân tâm.
Nàng hai tay đặt lên trên dây đàn gảy dây đàn thử cầm âm, xong lại chậm rãi đi đến cây thất huyền cầm bên cạnh thử một hồi, cuối cùng ôm lấy cây tỳ bà lại gảy gảy vài cái.
“Kiều phi đây là đang chọn nhạc khí?”
Thanh âm của hoàng đế trên đài cao truyền đến, nghe qua dường như đang cực kỳ kinh ngạc, nàng ngẩn ra, trong lòng mạnh mẽ động một cái, lập tức đưa ra quyết định…Nàng ôm cây tỳ bà nhẹ nhàng cúi đầu, cười nói: “Vâng, hồi bẩm hoàng thượng, liền chọn cái này thôi.
”
Lúc này nàng lại một lần nữa ngẩn ra, ở phía đối diện, tất cả mọi người đều đang một bộ dáng như không thể tin nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ ngay cả thái tử được nàng “thỉnh” ra cũng là một vẻ mặt khác thường.
Nàng lập tức hiểu ra, đối với nàng mà nói, việc nàng đi thử cầm âm hết cái này đến cái khác chính là vì muốn kéo dài thời gian, nhưng đối với những người ở chỗ này mà nói, chính là đang…biểu diễn.
Ba toà nhạc khí, thế nhưng nàng đều am hiểu cả ba.
Trong những người có mặt ở đây, cho dù là có Lang Lâm Linh hay Vương Ngữ Chi nổi danh tài nữ tâm tư bình thường đều đặt hết ở tứ nghệ cầm kỳ thi họa, nhưng dám nói tinh thông cũng chỉ có thái tử, Duệ vương và Bội Lan ba người là tinh thông nhiều loại nhạc khí….
.
Mặc dù vừa rồi Kiều Sở chỉ là thử nhạc khí, nhưng khởi thủ, điều khiển, thậm chí cả giai điệu đều không phải là tùy ý gảy, mặc dù làn điệu không giống như khúc phong lưu truyền ở Đông Lăng, nhưng lại xác xác thực thực thành vận thành luật.
Nữ nhân trước mắt này…tóc vấn một kiểu đơn giản, tóc mai cài châu hoa đinh lan, trâm ngọc nghiêng nghiêng trên búi tóc, một thân váy áo tố lam, trên người cũng không hề đeo một chút trang sức hoa lệ nào, chỉ duy nhất khoác trên mình nhất kiện áo hồ cừu ngàn năm trắng như tuyết…nhưng khi vị Bắc địa di nữ này đánh đàn, tròng mắt lấp lánh như sao, một thân phong hoa tuyệt đại.
Sau này khi tân hoàng đế đăng cơ, có một vị lão cung nhân cấp chư vị nương nương mới tiến cung nói lên chuyện hoàng đế khi xưa, đều không có quên đem một chuyện đêm nay mà nói ra, sẽ nói vị nương nương kia là đến từ Bắc địa…
Nói, nàng nhất định cũng là nữ nhân mà hoàng đế yêu nhất…
*****
Vốn là cầm tiêu hợp tấu, cuối cùng