Kiều Sở sửng sốt, mà Duệ vương đã thấp giọng nói bên tai nàng, ngươi trước tạ thánh ân, chuyện lễ vật này không cần vội, ngươi có thể nói với phụ hoàng sau, còn hiện tại ta sẽ mang ngươi trở về trị thương.
Kiều Sở ảm đạm cười, thầm nghĩ, vết thương trên trán này so với vết thương trên vai thì tính là cái gì, ta không cần!
Nhưng lời này nàng cũng không nói ra, chỉ hạ giọng nói với hắn, nói cho ta biết, ngươi hiện tại có chắc chắn sẽ nắm bắt được binh phù hay không.
Thần sắc Duệ vương nặng nề, nhẹ giọng nói, ngươi không cần lo lắng, binh phù nhất định sẽ là của ta, phần lễ vật này ngươi muốn cái gì thì cứ lấy.
Nàng “Ân” một tiếng, khi hắn dìu đỡ nàng xoay người lại đối mặt với hoàng đế, nàng cười nói: “Tạ ơn hậu ý của hoàng thượng, chính là….
.
”
“Ha hả, ngươi cùng lão Bát thương lượng lâu như vậy, rốt cuộc phu thê các ngươi đã thương lượng được cái gì rồi? Ngươi cứ nói đừng ngại.
”
Trong mắt hoàng đế lộ ra vài phần nhu hòa, có chút tình cảm thân thiết của một vị trưởng bối đối với bậc tiểu bối.
Nàng đáp: “Hoàng thượng thứ tội, chính là phần lễ vật này không biết Kiều Sở có thể nhượng lại cho người khác được không ạ?”
“Nga,” hoàng đế nhướn nhướn mày, lại cười nói: “Quả là một đề nghị thú vị, rất hay! Vậy rốt cuộc là Kiều phi muốn nhượng phần lễ vật này cho ai? Cho phu quân của ngươi hay vẫn là cho thái tử vừa cùng ngươi tấu một khúc?”
Bàn tay đặt nơi thắt lưng nàng hơi nhúc nhích, có chút gắt gao xiết lại, mà thái tử ngồi ở bàn kề cận vừa bị điểm danh cũng có chút giật mình, thản nhiên đưa mắt nhìn nàng.
Nàng hiểu được dụng ý của hoàng đế, chính là cố ý muốn thắt gần mối quan hệ giữa phủ Duệ vương và phủ thái tử….
.
Lúc này nhìn thái tử, nàng tổng cảm giác được thái tử có chỗ nào đó khác khác____nàng đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi thái tử mở miệng đem đá bỏ xuống giếng, hắn đã phá lệ không có gọi thẳng tên nàng, chỉ cố ý muốn chuyển hình phạt lên người Thượng Quan Kinh Hồng.
Nàng hơi hơi nghiêng người, đuôi mắt nhanh chóng lướt qua đám người đang có mặt tại đây…Nhìn đến Hạ vương cùng đám người Trữ vương, đến đám người Duệ vương phủ, Trầm, Lang, hai Kiều…đến những hoàng tử khác cùng triều thần, tướng sĩ……….
Tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, tựa hồ cũng là đang hiếu kỳ chờ nghe câu trả lời của nàng.
Những người khác nàng không quan tâm, nhưng nàng biết, Hạ vương vẫn đang một mực nhìn nàng.
Nếu nàng không nhìn lầm thì vừa rồi khi nàng mạo phạm hoàng đế, Hạ vương đã biến sắc, muốn tiến lên can gián, nhưng dường như đã bị Hạ Hải Băng đứng một bên âm thầm kéo lại.
Nghĩ đến Hạ vương lại khiến nàng nghĩ đến tiểu Cửu, nhắc mới nhớ, kể từ sau khi nghe tiểu Cửu điểm danh nàng đến giờ, nàng vẫn chưa có nghe lại giọng nói của đứa nhỏ này….
Nàng xoay người nhìn lên trên đài cao, nhìn thấy tiểu Cửu lúc này đang nhắm mắt lại nằm trong lòng Trang phi, dường như đang ngủ say, trưng ra một bộ dáng an điềm hạnh phúc.
Sau lưng Trang phi, trong đám cung nhân có thể nhìn thấy một người trong đó đang ôm lấy Nguyên Bảo, kỳ quái là…tiểu hồ ly kia cũng giống như tiểu chủ tử của nó, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ thật say.
*******************************************************************************************
“Như thế nào, Kiều phi đã nghĩ được chưa?”
Trên đài cao, hoàng đế mỉm cười hỏi nàng, tựa hồ ngay cả người nam nhân quyền thế lớn nhất thiên hạ này cũng rất tò mò đối với câu trả lời của nàng.
Có lẽ vừa rồi nàng còn có chút do dự, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn quyết định chủ ý, nàng cười đáp: “Hoàng thượng, phần lễ vật này thỉnh hoàng thượng chuyển tặng cấp cho Cửu gia đi ạ.
”
Lời nàng vừa dứt, trước hết là nghe được hô hấp bỗng dưng trở nên nặng nề của nam nhân bên cạnh, sau đó là nhìn thấy ánh mắt nam nhân ở bàn kề cận cũng thốt nhiên tối sầm.
Hoàng đế căn bản còn đang cầm ly rượu giơ cao trong không trung, lúc này cũng là bị lời của nàng làm cho kinh hãi, vẫn cầm lấy ly rượu như vậy