Lúc ấy, thâm tâm Duệ vương sao có thể không muốn cùng Hạ vương động thủ?
Hắn tuyệt đối là muốn, nhưng hắn không thể làm như vậy!
Bởi vì lúc đó, mặc dù là bọn họ đang ở trong khu đi săn, nhưng nơi đó không cách xa doanh trướng là mấy, vì vậy một khi đánh nhau tất sẽ đánh động ra bên ngoài, khiến người khác biết được thì sẽ là cực kỳ phiền toái.
Hạ vương thân là hoàng tử cho nên hoàng đế nhất định sẽ bảo hộ, nhưng phi tử không khiết, khi ấy Kiều Sở chính là mắc phải tội lớn!
Xem ra, Duệ vương mặc dù yêu nhất là Thanh Linh cô nương, nhưng đối với Kiều Sở quả thật đã muốn động tình rồi, đã không còn đơn thuần là quan hệ đến giao tình giữa cố nhân nữa rồi….
Chính là, đối với mối quan hệ khó nói rõ giữa Duệ vương và Kiều Sở, trong lòng hắn không hiểu sao vẫn cứ luôn tồn tại một cái loại tâm tình đè nén cổ quái khó biểu đạt thành lời, tổng cảm giác như cuối cùng sẽ có người nào đó phải biến mất, có người nào đó phải chịu tổn thương, thậm chí ảnh hưởng đến cả ngàn người vạn người….Cảm giác này quả thật rất kỳ lạ, bởi vì theo như tính cách của Duệ vương thì chuyện đó tuyệt đối là không thể, nhưng cái loại cảm giác này mãnh liệt đến mức tựa như sức mạnh có thể hủy thiên phúc địa.
Ánh mắt của hắn lợi hại, rất nhanh đã nhìn thấy Duệ vương cùng Phương Minh từ bên trong doanh trướng dùng chung của đám người bọn hắn đi ra, trên tay Phương Minh hình như đang cầm một cái gì đó, dường như là đang chuẩn bị quay về doanh trướng của Kiều Sở, hắn khẽ cười khổ, vội vàng xoay người rời đi.
****
Bên trong doanh trướng Kiều Sở.
Miệng vết thương của Kiều Sở vẫn còn rất đau, nàng vỗ về cái đầu đang muốn tiếp tục đi ngủ, đột nhiên cảm giác trên môi hơi ngưa ngứa, nàng mông lung mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt đổ xuống một cái thân ảnh thật cao lớn.
Đối phương tựa hồ như vô ý va chạm, lập tức lui về sau từng bước, nàng nhất thời cũng cảm giác trên môi thoải mái hơn, lòng có chút không kiên nhẫn, nhíu mày, nửa tỉnh nửa mê nói: “Đi đi đi, đừng phiền ta.”
Đáp lại nàng là một tiếng hừ nhẹ.
Nàng cũng không thèm để ý tới, nhắm mắt lại, tay đột nhiên bị người có chút thô lỗ nắm lấy hất vào bên trong, rất nhanh lại nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như gạch ngói vỡ xẹt qua mặt đất truyền đến.
Nàng đang muốn ngủ, lại bị thanh âm kia quấy rầy, trong lòng không khỏi bực bội khó chịu.
Vừa rồi mặc dù không nhìn rõ nhưng thâm tâm nàng tự nhiên cũng rõ người nọ là ai, trừ bỏ hắn thì có thể là ai? Hắn nói hắn ra ngoài phân phó trù nương chuẩn bị thức ăn, phân phó xong trở về còn không chịu lên giường ngủ, thật không biết là đang làm cái quỷ gì làm phiền nhiễu phá hủy giấc ngủ của nàng…
Nàng chịu đựng cơn buồn ngủ gắng sức mở mắt ra nhìn, ánh sáng từ ngọn đèn dầu đem thân anh nam nhân chiếu thành một cái bóng thật dài in lên mặt đất, người hắn hơi nghiêng qua một bên, trong tay cầm một cái chổi, hắn…..
…Quét rác?!
Nàng sửng sốt tỉnh cả ngủ, lập tức có chút hiểu được, hắn là đang quét dọn đống mảnh vụn từ bát vương vãi trên mặt đất.
Nhìn hắn lúc này đem mảnh vụn tấp gọn vào một bên, vẻ mặt giống như khá là hài lòng nhìn thành quả của chính mình trên mặt đất, sau đó mới đem cái chổi ném qua một bên.
Bệnh thần kinh, quét nhà thì có cái gì hay mà phải cao hứng đến như vậy!
Nhìn thấy hắn chuẩn bị quay người, nàng chạy nhanh nhắm mắt lại.
Cảm giác mép giường hơi trầm xuống, dường như là hắn vừa ngồi xuống, tiếp theo là thanh âm xoàn xoạt vang lên, nàng lại ngẩn ra, kia tựa hồ là thanh âm mặc giày….
Nhưng mà, hắn vừa rồi không có mang giày lại cứ thế đi ra ngoài, rồi lại không có mang giày mà đi quét rác, nói vậy hiện tại hắn mang giày là đang muốn đi đâu…
Tuy rằng mấy việc đó cũng chẳng quan hệ gì đến nàng, nhưng nàng vẫn có chút giật mình, bất giác mở mắt ra.
Ánh mắt vừa vặn dừng lại trên tay của hắn….Hắn nghiêng người ngồi, hơi hơi cúi người, đúng là đang mang giày, bàn tay linh hoạt đảo qua lại, mu bàn tay sưng đỏ đập vào trong mắt nàng.
“Thượng Quan Kinh Hồng”
Liếc mắt nhìn đống mảnh vụn từ bát trên mặt đất, lại nhìn thấy hắn đang chuẩn bị đứng dậy, nàng hơi đắn đo một chút, rốt cuộc vẫn là mở miệng gọi hắn.
Duệ vương tựa hồ hơi chấn động, lập tức quay người lại, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi? Nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, ta đã sai người đi chuẩn bị thức ăn…”
Hắn với nàng trước nay khi nói chuyện, luôn luôn là khuông nhân khuông dạng (nói chuyện phi thường có lễ phép), có thể nói là coi như là đả kích đối phương, có khi nào dùng qua cái loại ngữ khí giống như vừa