Sự việc xảy ra tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngay khi não Kiều Sở khôi phục lại tinh thần liền ý thức được thân thể chính mình đang treo leo ở vách đá, sau lưng tựa hồ vẫn là tiếng đao khí va chạm cùng tiếng người kêu loạn.
Nàng cũng không rảnh đi để ý tới, đầu óc lúc này thật chỉ cảm thấy cực kỳ cháng váng.
Cho dù là bất kỳ ai, rơi vào hoàn cảnh này cư nhiên còn có thể bình tĩnh được nữa mới là lạ.
Nàng cười khổ, dồn hết toàn bộ khí lực vào hai cánh tay, nửa thân mình gần như lơ lửng giữa không trung, không một điểm tựa, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đâm đầu rơi xuống cùng với sức nặng ở bên dưới.
Sức nặng của một nam nhân cường tráng cao lớn không phải là thứ nàng có thể chống đỡ được trong tình cảnh này!
Kỳ thực mọi chuyện trước đó đã xảy ra là đúng theo trình tự như vầy:
Đầu tiên là Thượng Quan Kinh Hồng đem nàng ném lại cho cấm quân bảo hộ, còn bản thân hắn thì lăng không bỏ chạy, sau thì không rõ vì sao mà hắn lại nhảy trở về, đem nàng từ trong đám cấm quân cùng thích khách đang hăng say chém giết túm gọn ra ngoài, sau đó ôm lấy nàng lần nữa thi triển khinh công cùng nhau phi tới chỗ chiếc xe ngựa của hoàng đế____
Khi hắn phi thân ngang qua chỗ Hạ vương và Trữ vương đang đánh nhau liền bị mấy tên “cấm quân” ở chỗ này cản lại, hắn đành phải tiếp đất, thả nàng ra để nàng đứng sát ở bên người, còn bản thân thì huy kiếm ngênh địch.
Nàng đứng một bên vừa vặn nhìn thấy có kẻ muốn đánh lén Hạ vương, lập tức không chút suy nghĩ liền nâng tay đem thứ gì đó vẫn cầm trong tay đâm về phía đối phương____
Hạ vương kinh sợ quát to một tiếng “Kiều Sở”___
Nàng cũng ngẩn ra, thời điểm ý thức mình vừa anh hùng làm cái gì, mới phát hiện vật mà Thượng Quan Kinh Hồng đã nhét vào tay nàng lúc nãy vốn là một thanh chủy thủ, lúc này vật bén nhọn trong tay đã đâm vào da thịt của tên “cấm quân” vừa chuẩn bị đánh lén kia___
“Cấm quân” hung ác xoay người lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, giơ kiếm lên mãnh liệt bổ về phía nàng___
Thế kiếm tới hung mãnh, nàng căn bản không thể ngăn cản, thời điểm nàng theo bản năng nhắm tịt mắt lại hứng chịu đau đớn thì nghe bên vai vang lên một giọng lạnh lùng: “Ta đưa kiếm cho ngươi là để ngươi tự vệ, vẫn còn cố xen vào chuyện kẻ khác, chết cũng đáng”
Thanh âm ác độc cùng chế giễu đó của hắn nàng nghe qua nhiều cũng đã sớm quen thuộc, trong lòng nghĩ đến cái chết đã cận kề trong gang tấc thế nhưng trên người lại không hề cảm thấy đau, nàng mạnh mẽ mở to mắt ra, chỉ thấy một cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng đang giơ lên che phía trước nàng, trên cánh tay trái của hắn vừa lĩnh thêm một vết thương, máu tươi chảy ra, còn bàn tay phải cầm kiếm của hắn lập tức đem tên “cấm quân” kia một nhát chém chết, sau đó lại hung hăng túm nàng quay về trong lòng___
Tiếp theo là nàng lần thứ ba trong đời gặp phải cái loại chuyện bất khả tư nghị.
Thứ nhất là bị Lâm Vũ hạ cổ, thứ hai là bị người đâm kiếm, thứ ba chính là hành vi của kẻ điên Thượng Quan Kinh Hồng.
Lúc đó, xe ngựa của hoàng đế rơi vào tình thế hung hiểm chỉ còn chút xíu nữa là lao xuống vực, cấm quân thì giao tranh với thích khách, Hạ vương, Trữ vương thì đối phó với “cấm quân giả mạo”, sự thực là không một ai có thể rảnh tay đến giúp, thậm chí, đám ngụy “cấm quân” thấy thế lại còn thừa cơ chia ra vài tên chạy qua bên này hỗ trợ” đem xe ngựa đẩy xuống vực cho nhanh.
Trong tình huống éo le như vậy, lòng nàng vẫn cứ đinh ninh cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ làm như thế này: trước tiên là thả nàng qua một bên, sau đó toàn lực đem mấy tên ngụy”cấm quân” kia giết chết, cuối cùng là đem xe ngựa túm ngược trở về.
Tuy rằng làm như vậy thì rất mạo hiểm, hậu quả xấu nhất có thể là không kịp chụp được xa giá, hoàng đế vì thế rơi xuống vực chết, còn nàng thì bị “cấm quân” giết mà chết.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng chỉ có thể làm như vậy, nhưng thực tế lại là: Thượng Quan Kinh Hồng đã không làm.
Cho nên mới nói, tuyệt đối là không thể dùng đầu óc của người thường mà đi phỏng đoán suy nghĩ của một kẻ điên.
Việc mà Thượng Quan Kinh Hồng chính xác đã làm chính là: trước tiên là cực nhanh trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó là dùng tốc độ bằng 1 phần mười của giây suy nghĩ xem có nên đem nàng quẳng sang một bên hay không (thật bất hạnh, kết quả là hắn không có làm), cuối cùng hắn trực tiếp ôm nàng lướt qua đám ngụy “cấm quân”, hai chân mượn lực nhảy vọt về phía vách núi, nhảy vào không trung, lao thẳng xuống vực, một tay tung chưởng đánh vào thân xe ngựa.
Xe ngựa lập tức theo chưởng lực lăn ngược trở về, xung lực bánh xe lăn mạnh đến nỗi thậm chí đem vài tên ngụy “cấm quân” trước đó đè bẹp cả lên mặt đất.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, hắn dùng sức ném nàng ngược lên trên, vì thế nàng liền rơi vào đúng vị trí vừa rồi của chiếc xe ngựa.
Nàng còn không kịp kêu đau một tiếng, theo bản năng liền vươn cả hai tay ra, hắn căn bản cả thân thể đang rơi xuống nhìn thấy thế liền cũng lập tức tóm lấy hai tay nàng.
Nàng nghĩ toàn bộ quá trình này nếu phải dùng văn miêu tả để tả lại thì thật sự phải nói là mệt chết đi được, thế nhưng thực tế nó xảy ra thực sự chỉ trong một cái chớp mắt.
Từ lúc bọn họ chạy từ bên kia qua đây cho tới khi rơi vào cái loại tình trạng bán sống bán chết như thế này, nàng phỏng chừng thời gian cao lắm chỉ mới được hai phút!
Sau đó mọi việc vẫn liên tiếp xảy ra, loạn đến nỗi đầu óc nàng chạy theo không kịp, chỉ nghe một tiếng quát chói tai vang lên: “Lập tức đi cứu Duệ vương lên cho trẫm!!!”
Thanh âm này là của hoàng đế, có điều hình như không phải truyền đến từ bên trong xe ngựa…Nhưng nàng còn không kịp nhận định tự hỏi cái gì, bả vai đột nhiên liền nhói lên, cảm giác giống như bị một vật gì đó nhọn hoắt hung hăng đâm xuyên vào xương cốt, hai tay cư nhiên lại không nghe theo lý trí đột nhiên buông lỏng, hai mắt nàng hoảng hốt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng thẳng tắp rơi xuống vực.
Chỉ trong phút chốc, nàng thậm chí còn không kịp cảm thấy bi thương, trong mắt lúc đó chỉ còn lại dư ảnh người nọ cùng hai tròng mắt chứa đầy lửa giận lãnh lẽo như băng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nàng vẫn còn có thể rõ ràng nhìn đến sự bi thương trong tròng mắt lạnh lẽo đó, càng dày đặc hơn chính là sự mỉa mai cùng thất vọng.
Bao gồm cả hận ý mạnh liệt.
Nàng biết, hắn chắc chắn cho là nàng đã cố ý buông tay.
Nàng quả thật đã đột ngột buông tay….
Cùng lúc đó, hông của nàng liền bị tay ai đó chạm vào, đồng thời còn có một trường tiên từ phía bên dưới vách núi vung lên, thẳng tắp quấn lấy cổ của nàng.
Thời điểm cả người bị trường tiên kia kéo lao ra giữa không trung, nàng cảm nhận sau lưng cũng có bàn tay ai đó mạnh mẽ tóm lấy cánh tay nàng.
Nhưng lòng nàng khi đó