Nàng cùng đám người “Kiều Chấn Trữ” dẫn đầu đi ở phía trước…
Nam tử gọi là Lữ tiên sinh hình như là một đại phu vô cùng lợi hại, vừa rồi vốn Thượng Quan Kinh Hồng còn ôm chặt cứng lấy nàng không chịu buông, vậy mà Lữ tiên sinh chỉ cần điểm vài cái trên người hắn, tay hắn liền buông lỏng.
Nhược Tuyết sau đó liền phân phó hai nam tử khỏe mạnh tiến lên dìu lấy hắn.
Nàng cứ thế mà lướt qua mọi người bước vào bên trong thôn!
Nàng thật không ngờ Phi Thiên cũng không phải là người tệ bạc cho lắm, tâm rất là độ lượng, trong lòng nàng phỉ báng ngài vậy mà cư nhiên vẫn cho nàng bình yên vô sự bước qua phong ấn của ngài.
Nếu không phải thâm tâm đang lo lắng đến thương thế của Thượng Quan Kinh Hồng thì nàng nhất định đã phải mở miệng thống khoái cười thật to rồi.
Trong lòng nàng chua xót thế nhưng không kìm được cũng phải nhẹ bật cười, lại thấy bên ngoài tấm bia đá, cả đám người “Kiều Chấn Trữ” lẫn tộc nhân Linh tộc trên mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Không chỉ có nàng, mà ngay cả Thượng Quan Kinh Hồng cũng thuận lợi bước vào bên trong cấm địa.
*****
Mặt đất trải rộng mọc đầy cổ thụ, hoa rơi lả tả, xen lẫn trong không khí là hương thơm của cây cỏ…Thổ địa bình khoáng, nhà cửa trang nghiêm, lương điền mĩ trì…Đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, thật không ngờ có ngày nàng lại được chiêm ngưỡng một nơi như thế này.
Nhóm Thiên nhân cùng nhau đi ngang tấm bia đá, Nhược Tuyết nắm tay nàng, dẫn nàng vào thôn, lúc đầu nàng còn tưởng phía sau bia đá là cánh rừng, nào ngờ nháy mắt một cái cảnh vật đã thay đổi, giống như là có bàn tay ai đó đem tấm màn đen trước mắt nàng xé toạc đi, để lộ ra một bức tranh đẹp đẽ vẽ chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhà cửa xinh đẹp, hoa hoa hộ hộ, đèn lồng treo ấm áp, cảnh tượng như huyễn như mộng.
Đáng tiếc nàng không có cơ hội thưởng thức cảnh đẹp, lại càng không có ai có thể cùng nàng thưởng thức, bởi vì ngay sau đó nàng gặp rắc rối.
Vừa rồi khi nàng và Thượng Quan Kinh Hồng thuận lợi bước vào thôn đã khiến cho người ta phải giật mình, thì sau đó lại xảy ra một chuyện khiến bọn họ còn ngạc nhiên hơn.
Lúc này, nàng, Thượng Quan Kinh Hồng và đám người Nhược Tuyết đều đang ở trong nhà của Lữ tiên sinh, bên ngoài thính đường cùng viện tử cũng đứng đầy người, kéo dài ra tận ngoại viện.
Thượng Quan Kinh Hồng được người ta đặt nằm lên trên một trường tháp trong đại sảnh, nhưng khiến người ta khó hiểu chính là Lữ tiên sinh thay vì gấp rút cứu người, lại bình thản buông một câu nói, nếu muốn hắn cứu Thượng Quan Kinh Hồng thì hoặc là nàng hoặc là Thượng Quan Kinh Hồng phải đem một vật gì đó ra trao đổi.
Nàng ngây người, đưa mắt nhìn “Kiều Chấn Trữ”, nhưng “Phượng Thanh đại phi” lại là người lên tiếng, cười nói, Thiên nhân ở đây tuy là có biết chút thuật pháp, sống lâu hơn người phàm, nhưng nếu bị thương, bị bệnh cũng sẽ chết, Lữ tiên sinh chính là đại phu của chúng ta.
Hắn phàm là chữa bệnh cho người ta thì đều có một quy củ, chính là muốn đối phương phải đem một món đồ nào đó ra trao đổi, nhưng những thứ này cũng không phải vật gì quan trọng, có khi là một chút hoa thảo do chính người bệnh tự tay trồng, có khi chỉ là một bức tranh do người đó tự mình vẽ…..
Nàng lúc này mới vơi bớt lo lắng, thầm nghĩ trong tiểu thuyết chẳng phải cũng thường hay xuất hiện mấy vị thần y tính tình cổ quái đó sao, tính tình cổ quái cho nên quy củ đặt ra cổ quái cũng không có gì lạ.
Có điều khi nàng hỏi Lữ tiên sinh muốn trao đổi vật gì, hắn chỉ cười khẽ một tiếng, nói, điều đó còn phụ thuộc vào đối phương là người nào, nếu là Thượng Quan Kinh Hồng thì phải do chính miệng hắn nói đồng ý; còn nếu là nàng thì cũng vậy, phải là do chính nàng đáp ứng.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng còn đang hôn mê, hắn làm sao có thể đồng ý được.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nói, để ta đáp ứng ngươi.
Lữ tiên sinh tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó trầm giọng nói, nếu là cô nương, thứ ta muốn chính là thân thể của ngươi.
Lời này vừa nói ra, không chỉ nàng mà cả đám người “Kiều Chấn Trữ” cũng phải kinh hãi một lúc