Nàng cả kinh, nói: “Ngươi buông, mau đến cho Lữ tiên sinh nhìn xem, miệng vết thương của ngươi đã nứt ra rồi kìa.”
“Người còn muốn đi?”
Thanh âm của hắn vẫn nặng nề như cũ, nhưng lại không chứa lệ khí giống như lúc trước mỗi khi hắn nổi nóng, thậm chí nghe qua còn có chút đau khổ.
Thử hỏi nàng còn có thể nói cái gì được đây?
“Ta không đi nữa.”
Nàng nói xong, trong lòng lại chua xót, chờ ngươi khỏe rồi ta lại đi.
Nàng thật không thể hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hắn rõ ràng là không có yêu nàng, nhưng từng câu từng chữ hắn nói, từng hành động của hắn lại giống như là hắn thật sự rất yêu nàng.
Nàng nhất thời giật mình suy nghĩ, đến khi nghe “Kiều Chấn Trữ” ho nhẹ một cái mới vội vàng luống cuống đẩy hắn ra.
Kỳ thật, cho dù là hắn thật sự yêu nàng đi chăng nữa thì nàng và hắn căn bản vẫn không thể ở cùng nhau.
Bởi vì còn có Lang Lâm Linh, còn có…Thanh Linh của hắn.
Nàng không phải là người duy nhất.
Huống chi giữa bọn họ còn xảy ra quá nhiều chuyện không thể cứu vãn được nữa.
Hắn từ từ buông nàng ra, rồi lại sửa cầm lấy tay nàng, nàng cười khổ, nếu không phải là hắn đang bị thương, nàng quả thật đã không có chút do dự nào mà hất tay hắn ra…..
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, mâu quang sâu thẳm…Nàng tổng vẫn cảm giác được có điều gì đó không đúng.
Vừa rồi lúc nàng quay về, ánh mắt hắn nhìn nàng tựa như đang nhìn một con người xa lạ, mà lại như có điều gì đang suy nghĩ, khi hắn ôm nàng vào lòng, hành động đó tựa hồ như hắn làm theo bản năng, có chút mất khống chế mà ôm nàng, rồi đến lúc này…..
Nàng thật sự không thể nói rõ là điểm nào không ổn, nhưng vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Hắn lôi kéo nàng đến gần tháp biên, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi xuống, sau đó quay qua hướng Nhược Tuyết ôn nhu cười nói: “Vừa rồi thật làm phiền công chúa.”
Thân mình Nhược Thuyết dường như khẽ run lên, cầm trong tay bố khăn, chậm rãi hướng hắn gật gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, nhìn nàng nói: “Kiều cô nương hãy hảo hảo chiếu cố Thượng Quan công tử.
Nhược Tuyết xin cáo lui trước, không làm phiền hai vị nữa.”
Nàng nói xong, cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài, Kiều Sở chỉ thấy chiếc cằm xinh đẹp trên gương mặt khuynh thành của nàng ấy có chút lạnh lẽo.
Thiên nhân đứng trong viện đều không phát ra tiếng động nào, gắt gao nhìn hai người.
Cũng chẳng trách sao bọn họ lại nhìn như vậy.
Chính là lễ giáo đại phòng.
Ở thời đại này, nếu là vợ chồng đóng cửa ở trong phòng làm cái gì thì không ai nói, nhưng hiện tại trong suy nghĩ của những con người này thì nàng và Thượng Quan Kinh Hồng căn bản không phải là vợ chồng.
Huống chi nhìn cách ăn mặt của những người này cũng có thể đoán lễ pháp của bọn họ hẳn là còn nghiêm cẩn hơn cả lễ pháp Đông Lăng gấp mấy lần.
Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ cũng có chút e ngại, vì vậy cũng buông nàng ra, nhưng đuôi mắt lại vẫn thản nhiên dán chặt lên người nàng.
“Kiều Chấn Trữ” lại khụ một tiếng, nhìn về phía Lữ tiên sinh.
Lữ tiên sinh tiến tới gần một cái rương gỗ đặt ở đầu giường, lấy ra một cuộn băng gạt.
Hắn bảo Thượng Quan Kinh Hồng ngồi xuống để hắn xử lý vết thương, Thượng Quan Kinh Hồng mở miệng cảm tạ, mâu quang thậm ôn, nàng đứng một bên quan sát hai người, đột nhiên lại nhìn thấy khóe miệng của Thượng Quan Kinh Hồng khẽ trầm xuống.
Lòng nàng thót một cái, nàng tổng cảm giác được hình như là…hắn không thích Lữ tiên sinh!
Chỉ mong cái nàng nhìn thấy kia không phải là…sát ý!
Người nọ mặt mày rõ ràng một bộ ôn đạm, chẳng qua là khóe miệng có hơi trầm xuống, nhưng không biết vì cái gì lại khiến cho lòng nàng thật sự rất bất an, thêm nữa là vị Lữ tiên sinh kia ban đầu vốn vô tình cường ngạnh, vậy mà hiện tại trên mặt cũng đã có chút ôn hòa, đúng lúc nàng còn đang nghi hoặc, thình lình nghe được Thượng Quan Kinh Hồng ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, người họ Kiều, khuê danh một chữ Sở, có phải không?”
*****
Một khắc trước còn nhộn nhịp, một khắc sau đã rơi vào yên tĩnh.
Bên trong thính đường lúc này chỉ còn lại một khoảng trống không.
Trước đó không lâu, “Kiều Chấn Trữ” đã sớm dẫn theo toàn bộ mọi người rời đi cả rồi, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Kiều Sở đang ngồi bên cạnh bàn, tay xoa cằm, đầu nặng não căng, còn đằng sau lưng là Thượng Quan Kinh Hồng đang lục đục làm gì đó với đống đồ mà “Kiều Chấn Trữ” sai người đem tới.
Đêm nay, bọn họ sẽ tạm nghỉ lại trong phòng của Lữ tiên sinh, đồ vật mà “Kiều Chấn Trữ” đem tới cũng coi như là phương tiện để chiếu cố khách nhân.
Nhà ở của Lữ tiên sinh tuy rất tinh tế tao nhã, thế nhưng lại không có phòng ngủ, chỉ có một thính đường, bên trong thính đường còn có một căn phòng nhỏ nữa, nơi này cũng có dược phòng, phòng bếp, viện tử trồng hoa và thảo dược.
Nghe nói vị Lữ tiên sinh kia thực tế ngày thường khi khám bệnh đều là khám tại nhà chứ quả thực hắn chưa từng tiếp đón người bệnh trong nhà hắn, đêm nay có thể nói chính là ngoại lệ, còn chiếc ghế quý phi trong sảnh là nơi hắn dùng tạm để nghỉ ngơi.
Chiếc ghế này so với giường thì có nhỏ hơn một chút, nhưng nếu dùng cho một người ngủ thì cũng coi như khá là thoải mái.
Nhưng cuối cùng nam nữ vẫn là thụ thụ bất thân, cho nên dù có thế nào thì cũng không thể đem cả ba người tống lên trên một chiếc ghế đó mà ngủ được, chính vì vậy mà “Kiều Chấn Trữ” mới sai người đem tới thêm hai tiểu tháp nữa.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, nàng có nghe “Phượng Thanh đại phi” nói qua rằng ở nơi này vốn không phân biệt ngày đêm, chính là mấy ngàn năm trước khi bọn họ từ thiên giới di chuyển đến nơi này, Vạn phật chi tổ Phi Thiên đã phong ấn cho nên cái chỗ này vĩnh viễn cũng chỉ thấy đêm không thấy ngày.
Thế nhưng thời gian thì cũng giống như thế giới bên ngoài, thời điểm bây giờ cũng đang là đông hàn xuân chí.
Cho nên “Kiều Chấn Trữ” còn sai người mang tới cả chăn bông, quần áo cùng thức ăn.
Nhưng mấy cái đó không phải là cái khiến nàng phải đau đầu, đau đầu chính là: tình huống hiện tại của Thượng Quan Kinh Hồng.
Vừa rồi khi hắn hỏi nàng một câu “Tiểu thư, người họ Kiều, khuê danh một chữ Sở, có phải không”, quả thật đã khiến nàng thiếu chút nữa nhảy dựng, hồn vía bay hết cả lên mây.
Vốn “Phượng Thanh đại phi” đã đem sự tình kể rõ ra cho nàng.
Quy củ chữa bệnh của Lữ tiên sinh chính là, lấy vật cứu người.
Lữ tiên sinh nói, hoặc là nàng, hoặc là Thượng Quan Kinh Hồng.
Trong khoảng thời gian ngắn khi nàng bỏ đi, Thượng Quan Kinh Hồng hắn đã tỉnh lại, sau đó Lữ tiên sinh cũng đã nói với hắn quy củ dùng đồ vật trao đổi.
Lữ tiên sinh lúc ấy không có trực tiếp nói mình muốn cái gì, chỉ hỏi hắn nếu lấy một vật gì đó trên người hắn thì hắn có đồng ý hay không.
Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ không có sự lựa chọn nào khác.
Mặc dù hắn tinh thông y thuật, nhưng theo như mọi người thấy, sau khi hắn tỉnh lại, khi đó thân thể có vẻ yếu ớt vô cùng, căn bản là cũng không thể tự mình lo liệu vết thương.
Lúc này hắn chỉ có hai sự lựa chọn: đồng ý thì sống; từ chối thì chết.
Và hắn đã đáp ứng!
Thế nhưng, thứ mà Lữ tiên sinh lấy đi lại chính là…Trí nhớ của hắn!
Nghe nói, Lữ tiên sinh đầu tiên là châm cứu trên đầu hắn, sau đó đem những mảnh vỡ của nham thạch nhiễm độc trong người hắn lấy ra, cho hắn ăn dược vật, rồi tiếp tục dùng thuốc mỡ, chỉ khâu thay hắn khâu lại vết thương…Lữ tiên sinh y thuật lợi hại, cho nên chỉ trong tích tắc là đã làm xong hết thảy.
Khi nàng nghe tới đó trong lòng quả thực kinh hãi.
Thầm nghĩ chả trách sao lúc nàng tiến vào phòng, ánh mắt hắn nhìn nàng lại kỳ quái đến như thế, giống như là đang nhìn một con người hoàn toàn xa lạ.
Nàng không biết Lữ tiên sinh đã làm như thế nào, chỉ cảm thấy sau khi Thượng Quan Kinh Hồng tỉnh lại tựa hồ vẫn còn giữ lại chút tính nết ban đầu, nhưng quả thật đã hoàn toàn mất đi trí nhớ.
Trừ bỏ chút cường liệt lúc hắn ngăn nàng bỏ đi ra, còn sự tàn bạo hắn lâu nay luôn dành cho nàng, cùng chiếc “mặt nạ” hắn luôn dùng để đối phó với người trước kia nay đã hoàn toàn bị cởi bỏ.
Hắn ôn ngạn hữu lễ lại đạm mạc sơ tàng, thật giống như bộ dáng ngày nào khi hai người vừa mới gặp nhau.
Nhưng nàng trăm tư vẫn không thể giải đó là, nếu hắn đã không có trí nhớ, vậy vì cái gì lại có thể ngăn nàng bỏ đi?
Thời điểm khi hắn ôm chặt lấy nàng quả thật đã khiến cho nàng có cái loại cảm giác rằng hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời đi!
Dường như hắn đã quên tất cả, nhưng cảm giác lại giống như hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Chẳng lẽ là vì hận quá sâu