Kiều Sở thầm nghĩ chính mình đi theo Thượng Quan Kinh Hồng lâu ngày rốt cuộc cũng có thể học được từ trên người hắn hai chiêu: một là mặt không đỏ tim không loạn đổ vấy tội cho người khác, còn hai là chỉ cười mà không đáp.
Lữ Tống đúng lúc vắng mặt, thanh danh của hắn liền bị người khác đem đi hủy, phút chốc liền trở thành “quái nhân”, thật sự làm khó cho đám người Linh tộc: “Thật không biết hai tiểu tháp này đối với Lữ tiên sinh thì có công dụng gì?”
Mà đối với vấn đề Nhược Tuyết đưa ra, Thượng Quan Kinh Hồng chỉ nhàn nhạt cười không đáp, cũng không có ai trả lời, liền cũng chẳng có người nào đi hỏi lại.
“Kiều Chấn Trữ” sắc mặt ngưng trọng: “Công tử nói Lữ tiên sinh đã xuất môn rồi ư?”
“Vậy hắn có nói hắn đã đi đâu, lúc nào thì trở về hay không?” Ngữ khí của “Phượng Thanh đại phi” cũng biểu lộ vẻ ngưng trọng.
Kiều Sở thoáng giật mình, nghĩ bọn họ hôm nay lại đây một phần vừa là vì hai người, một phần nhất định là để tìm Lữ Tống, có điều bọn họ tìm Lữ Tống gấp như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Ở bên cạnh, Thượng Quan Kinh Hồng cũng đã hỏi ra nghi hoặc của nàng.
Cặp phu thê tráng niên biến sắc, mà đôi vợ chồng trẻ đứng bên cạnh đã hoảng hốt la lên: “Vậy bệnh tình của Bình nhi phải làm thế nào bây giờ? Hắn trời sinh đã có não tật, cũng may vài năm nay được Lữ tiên sinh cấp thuốc cho, bệnh tình cũng đã chuyển biến tốt lên nhiều, chúng ta cũng đã nghĩ hắn rất nhanh sẽ khỏe lại, nào ngờ hôm nay hắn đột nhiên phát bệnh…”
“Đúng vậy, công chúa cũng là hôm qua mới tỉnh lại, nhưng sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, vốn định hôm nay sẽ đến nhờ Lữ tiên sinh chẩn bệnh, nào biết Lữ tiên sinh lại không có nhà.
”
Một vị trưởng lão thở dài, hắn nói xong lại nhìn nam nhân trong cặp phu thê tráng niên kia nói tiếp: “Kỷ thầy ký đừng nôn nóng, ta nghĩ Lữ tiên sinh ra ngoài chính là đi hái thuốc, rất nhanh hắn sẽ quay trở lại thôi”
Kiều Sở nhìn đứa nhỏ được đôi vợ chồng trẻ ôm chặt trong lòng, đôi mắt mờ mịt, sắc mặt tái nhợt, nàng nghĩ thiên thân hẳn không thể hiện tuổi tác, vậy cặp vợ chồng tráng niên kia có lẽ chính là tổ phụ tổ mẫu của đứa nhỏ này, còn hai cặp vợ chồng trẻ kia chính là cha mẹ cùng thúc thẩm của nó.
Nghe trưởng lão gọi nam tử trong cặp phu thê tráng niên là thầy ký, lại thấy “Kiều Chấn Trữ” đích thân cùng đến đây, nói vậy nam nhân kia địa vị trong tộc hẳn cũng không hề nhỏ, trong lòng nàng lại nảy sinh chút khó hiểu: trưởng lão nói, Nhược Tuyết công chúa chỉ vừa mới tỉnh lại ngày hôm qua, lời này là có ý gì?
Lúc này, Nhược Tuyết cũng khẽ thở dài, nói: “Việc của ta chỉ là chuyện nhỏ, bệnh tình của Bình nhi mới là quan trọng”
Kiều Sở nhìn thấy cái đầu nhỏ của đứa bé kia cứ nhắm thẳng trong lòng ngực của cha mẹ hay thúc thẩm gì đó mà cọ cọ, bộ dáng nhu thuận, rồi lại nhe răng nhếch miệng, xem ra là nó đang rất đau đầu, có điều không rõ tuổi thực của đứa bé này là bao nhiêu…Dù sao thiên nhân tuổi tác hẳn là cùng phàm nhân bất đồng, nhưng xem bộ dáng đứa bé này còn nhỏ như vậy, vẻ mặt lại non nớt, nàng nghĩ thực tế tuổi tác của nó cũng không quá lớn.
Lại nghe được Thượng Quan Kinh Hồng ở bên cạnh đang cùng “Kiều Chấn Trữ” khéo léo hàn huyên vài câu, ẩn ẩn có ý tiễn khách, “Kiều Chấn Trữ” lại biết tình trạng thân thể hắn, mới nói: “Vậy chúng ta xin cáo từ, Thượng Quan công tử cùng Kiều tiểu thư nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi công tử lành bệnh ta sẽ mở yến tiệc chiêu đãi, mời công tử và tiểu thư cùng vào cung uống rượu, để tạ ân công tử đã cứu mạng tiểu nữ nhà ta”
“Phượng Thanh đại phi” cũng cười nói: “Lữ tiên sinh ngày thường chỉ ăn ba bữa