Kiều Sở nghĩ một lát, có chút khó xử nói: “Ta có thể giúp các vị làm việc gì hay không, việc nhà việc nông, việc gì ta cũng có thể làm, nếu cứ cầm không đồ của các vị, ta………”
Đôi vợ chồng trẻ vội vàng lắc đầu, Kiều Sở chỉ có thể luôn miệng cảm tạ, sau đó liền cáo từ.
Vừa mới bước ra khỏi hàng rào nhà người ta, nàng lập tức dừng lại, ở bên cạnh hàng rào, Thượng Quan Kinh Hồng đứng ở đó đang bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt còn mang theo ánh lửa.
Hắn vươn tay muốn cầm lấy giỏ trúc thay nàng, nàng vội đem giỏ thu lại, không cho hắn chạm vào, trong lòng cực kỳ bối rối cùng có chút xấu hổ.
Thượng Quan Kinh Hồng thu tay, thản nhiên nói: “Người ta đang nhìn kìa”
Kiều Sở hơi ngiêng người quan sát, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ cùng đứa nhỏ ở sau lưng hai người đang vẫy vẫy tay chào.
Tại một nơi yên bình không nhiễm bụi trần thế tục giống như thế này, con người ai cũng đều là chất phát.
Nàng hiện tại nếu cố chấp giằng co với hắn, một nhà ba người này nhất định sẽ lại gần khuyên bảo, sau đó chuyện rất có thể sẽ truyền đến tai Nhược Tuyết….
.
Nàng tự giễu cười, nàng có phải là đang ghen tuông không, trước kia có Thanh Linh cùng Lang phi, nàng thật sự còn không có nhạy cảm đến mức như vầy, có phải bởi vì hiện tại cảm thấy được hắn yêu nàng, cho nên lòng mới rối loạn, mới sợ tin tức nàng và hắn cự cãi truyền đến tai Nhược Tuyết, để cho Nhược Tuyết thừa nước đục thả câu? Cho dù nàng đã biết rất rõ Nhược Tuyết là Kiều Mi, là thái tử phi, căn bản không thể cùng hắn….
Nàng tự giễu chính mình, cuối cùng quyết định không bướng bỉnh nữa, đem giỏ đưa cho Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng sau đó liền thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng, khóe miệng treo lên một nụ cười…thậm chí không cần che giấu.
Hắn cho dù đã thay đổi, nhưng bản tính thật vẫn như cũ, mất trí nhớ nhưng không mất kí ức, hắn tổng vẫn thành thạo cách làm thế nào để uy hiếp, cường thủ hào đoạt, hơn nữa, còn yêu rất nhiều nữ nhân.
*****
Vừa mới tiến vào nhà, Kiều Sở chỉ vừa nghe tiếng cửa phòng đóng lại, hai vai sau đó lập tức bị bàn tay to của nam nhân cầm thật chặt, cả người áp vào cánh cửa, Thượng Quan Kinh Hồng ánh mắt nóng rực như lửa nhìn chằm chằm nàng, giỏ trúc sớm bị hắn ném xuống mặt đất.
“Kiều Sở, đừng giận ta” Đáy mắt hắn có chút thống khổ, sau đó tự giễu cười nói: “Đối diện với nàng, ta thật giống như một tên ngốc tử”
Kiều Sở trong lòng chua chát, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng với một điều kiện, ngươi sẽ không chữa trị cho Nhược Tuyết”
Độc kia chính là cho nữ nhân mà ngươi yêu nhất dùng để chế trụ Kiều Mi, nếu ngươi giúp Kiều Mi giải độc, Kiều Mi liền sẽ đem chuyện Thanh Linh là cơ sở ngầm của ngươi nói cho thái tử biết, lúc đó Thanh Linh gặp chuyện, người đau khổ nhất còn không phải là ngươi?
Có điều hiện tại, nàng không nghĩ muốn sẽ đi giải thích, nói với hắn về tất cả mọi chuyện.
Trong hai ngày này, nàng thật ra rất vui vẻ.
Tự đáy lòng nàng kỳ thật vẫn luôn hy vọng trước khi Lữ Tống trở về, nàng còn có thể cứ tiếp tục giống như thế này thêm vài ngày nữa, được yêu bởi một người vốn dĩ vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ dành cho nàng tình yêu chân thành.
Ý cười trên miệng Thượng Quan Kinh Hồng chậm rãi nhạt đi, nhưng vẫn gật đầu, kiên định nói: “Được, ta liền làm như ý nàng muốn”
Kiều Sở cảm thấy hai vai được buông lỏng, hắn cũng không quay đầu lại liền hướng dược phòng mà đi, thanh âm như mỉa mai truyền đến: “Ta mặc dù đã mất đi trí nhớ, nhưng ta vẫn cho rằng, nàng là người thiện lương”
Thẳng cho đến khi thân ảnh cao lớn kia hoàn toàn khuất ra khỏi tầm mắt, Kiều Sở vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó chậm rãi cúi người nhặt giỏ trúc trên mặt đất lên.
Nga, ta đã tự mình giống như một kẻ khất thực đi xin chút rau củ này về cho ngươi, cho dù chúng không mấy đáng giá, nhưng ngươi không phải là cũng không nên nói ta như vậy chứ?
Nàng nghĩ, run rẩy cười cười.
Thời điểm muốn xoay người đến phòng bếp, ánh mắt nàng đột nhiên vô ý dừng ở hòm thuốc còn để mở đặt ở đầu trường tháp.
Treo giỏ trúc ở một bên cánh tay, nàng lấy ra quyển tiểu trát đặt bên trong hòm thuốc, chậm rãi mở ra xem.
Ngay tại trang thứ nhất, có