“Ta mượn hắn một chút được chứ?”
Khoảng cách rút ngắn từng bước từng bước, Trầm Thanh Linh hướng mắt nhìn nàng, trong mắt có nhất mạt đau thương rồi lại ngầm mang ý châm chọc, Kiều Sở hiểu được, Trầm Thanh Linh là đang cười nhạo nàng thắng mà chẳng vẻ vang gì.
Nàng do dự, cuối cùng cười nghĩ muốn tránh ra, không phải là nàng nhát gian, cũng không phải là nàng muốn buông tay, mà bởi vì đây là đạo nghĩa cùng nguyên tắc.
Thượng Quan Kinh Hồng nếu không mất đi trí nhớ thì hắn là yêu Trầm Thanh Linh, giờ phút này nàng nên nhường lại không gian cho bọn họ.
Chỉ là khi nàng vừa nhấc chân muốn đi thì phát hiện chính mình không thể nhúc nhích, nương theo ánh mắt khiếp sợ của mọi người mà nhìn lại, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang nắm chặt cánh tay của nàng.
Trầm Thanh Linh một tay che miệng, rồi lại có thanh âm nghẹn ngào rõ ràng thoát ra theo khe hở giữa những ngón tay.
Kiều Sở không đành lòng nhưng lúc này cũng mâu thuẫn cực kỳ, nhìn vẻ mặt không hài lòng đến cực độ của Thượng Quan Kinh Hồng, nàng thật sự không biết có nên giãy khỏi tay hắn hay không.
Nếu không giãy ra thì tàn nhẫn với Trầm Thanh Linh; nhưng nếu giãy ra, nàng lại làm không được.
Nàng rồi sẽ rời đi, nhưng nàng vẫn còn phải chờ đến khi hắn nắm được binh phù trong tay, chờ cho hắn có thể quen thuộc với hoàn cảnh phức tạp hiện tại rồi nàng mới có thể an tâm rời đi.
Nếu không ngày sau cho dù có chết đi, nàng vĩnh viễn vẫn sẽ mang theo vướng bận.
Trước khi rời đi, nàng còn muốn có thể hảo hảo cùng hắn ở một chỗ, muốn lưu giữ cho mình những hồi ức đẹp đẽ nhất để sau này còn thứ để nhớ lại.
Nàng còn đang do dự không biết phải làm thế nào thì đã thấy Trầm Thanh Linh chậm rãi xuất từ trong lồng ngực ra vài vật gì đó.
Nàng chậm rãi đem những thứ đó giơ lên trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, nước mắt không ngừng chảy ra, nàng lại cười nhẹ hỏi: “Bởi vì ngươi sau khi mất trí nhớ liền nhìn thấy nữ nhân đầu tiên là nàng, cho nên ngươi mới yêu nàng có phải không? Những thứ này, ngươi còn nhớ chứ?”
Tim Kiều Sở nhảy lên, đồ vật mà Trầm Thanh Linh lấy ra đó chính là cây cung nhỏ, còn có một cái tiểu hà bao màu trắng thuần cũ kỹ.
“Điện của mẫu thân ngươi khi đó bị người ta niêm phong gấp gáp, cho nên tiểu cung này cũng không kịp lấy ra ngoài, sau đến đại hôn của ngươi mới đem ra, nhưng trân châu thì ta vẫn luôn luôn giữ.
Kinh Hồng, chúng ta biết nhau đã bao nhiêu năm……..”
“Mười năm? Thậm chí còn có thể nói là nhiều hơn……..”
“Đúng vậy, chính xác thì các ngươi cùng một chỗ bao lâu rồi a?”
Vốn đám người Trữ vương đều đang hoang mang vì chuyện Thượng Quan Kinh Hồng mất trí nhớ, lúc này đều niềm nở thân thiết phụ họa cho hai người.
Chỉ riêng Cảnh Bình đôi mắt mang ưu sầu nhìn Kiều Sở.
Kiều Sở trong lòng cảm kích, lặng lẽ gật đầu với hắn, Cảnh Bình giật mình, cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Lúc này, Tông Phác tựa hồ bay nhanh liếc mắt nhìn qua hai người một cái.
Kiều Sở rùng mình, lập tức không dám nhìn Cảnh Bình nữa, chỉ sợ lại gây rắc rối gì cho hắn.
Nàng hiểu được đối với tất cả những người ở đây thì nữ nhân Duệ vương yêu có thể không phải chỉ có một người, nhưng nếu quả thật hắn chỉ yêu duy nhất một người, thì người đó vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ là nàng.
Cho dù nàng đã cùng bọn họ trải qua một vài chuyện, bọn họ đối xử với nàng đã có một chút khác biệt, nhưng rốt cuộc cũng không thể so sánh với mười năm tình phân.
Tựa như Thượng Quan Kinh Hồng cùng Thanh Linh…….
Ngày đó là nàng vô tình mang tiểu cung từ trong cung đi ra, hôm nay nó lại trở thành tín vật gợi nhớ của hắn và Trầm Thanh Linh.
Đáy lòng nàng chua sót cười, đang muốn lưu qua một bên nhường lại không gian cho bọn họ tâm sự, lại thốt nhiên phát hiện, bàn tay hắn vốn đang nắm chặt cánh tay nàng không biết từ lúc nào………đã buông ra.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng mờ mịt, thâm trầm đến mức có chút đáng sợ, rồi lại sắc bén lợi hại như mắt chim ưng nhìn chằm chằm tiểu cung cùng hà bao trên tay Trầm Thanh Linh.
Kiều Sở chậm chạp đi tới bên cạnh cửa rồi đứng lại, mà Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ như không hề nhìn thấy nàng.
Đây chính là gì, là mười năm tình phân.
Cho dù mất trí nhớ, nhưng cảm giác thì vẫn nhớ rất rõ.
Thứ bền vững nhất của con người không phải là trí nhớ, mà chính là cảm giác.
Nhưng cảm giác cũng là thứ không đáng tin nhất.
Tựa như tình yêu, đến rồi cũng đi.
Có lẽ đúng như Trầm Thanh Linh đã nói, tình cảm của nàng và hắn lúc đó chẳng qua chỉ tựa như chỉ mành treo chuông, bất quá chỉ là trong lúc hoạn nạn mà nương tựa lẫn nhau mà thôi.
Thình lình nghe được một tiếng thổn thức nghẹn ngào, chỉ thấy Trầm Thanh Linh đã tiến lên ôm chầm lấy Thượng Quan Kinh Hồng.
Trong lòng nàng hiểu, Trầm Thanh Linh là này cho dù là người bản tính kiêu ngạo, nhưng hôm này nàng đã hoàn toàn rơi vào lưới tình……..
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn chưa có ôm lại nàng, nhưng vẫn không có đẩy ra.
Nàng cố đè nén cơn xúc động muốn tiến lên tách hai người bọn họ…mà Thượng Quan Kinh Hồng, liệu hắn có nguyện làm theo ý nàng?
Tựa hồ làm cái gì cũng đều là sai.
Muốn buông tay, nhưng vẫn chưa đến thời điểm có thể buông tay.
Nàng cười tự giễu chính mình, nhẹ nhàng rũ mi mắt, thẳng cho đến khi nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Tần Đông Ngưng mới lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở bên kia, Thượng Quan Kinh Hồng đã đem Trầm Thanh Linh ôm vào trong lòng.
Vậy là hắn nhớ ra rồi sao?
Quả nhiên chỉ có nữ nhân chàng yêu nhất mới có thể khiến cho chàng nhớ ra có phải không?
Tổng đã biết cuối cùng sẽ có một ngày như thế, chỉ là nàng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Người nàng như cứng lại, tâm cũng đau đến kịch liệt, giờ khắc này, nàng quả thật chỉ muốn quay đầu thật nhanh chạy đi, nhưng mà, nhiệm vụ của nàng đêm nay vẫn còn chưa hoàn thành.
“Kiều phi đêm nay hẳn là còn điều khác gì muốn nói?”
Có người khẽ khụ một tiếng ra tiếng hỏi nàng.
Kiều Sở nhìn lại, chính là Trữ vương cùng Bội Lan đang nhìn về phía nàng.
Nàng khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi cảm kích Trữ vương, dù sao hắn cũng là có ý muốn cho nàng tránh phải thương tâm, lúng túng đứng ở chỗ này.
Một câu của Trữ vương rõ ràng là vang lên đột ngột, thế nhưng điều đó lại chẳng ảnh hưởng gì đến Thượng Quan Kinh Hồng cả, qua khóe mắt, nàng có thể thấy hắn vẫn đang nhắm mắt ôm lấy Trầm Thanh Linh.
Vì thế, nàng cũng không quấy rầy bọn họ, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trữ vương.
Nhân tiện cũng mặc kệ coi như không nhìn thấy Tông Phác, Tần Đông Ngưng và cả đám người lão Thiết cũng đều đang đến gần nàng và Trữ vương, mặc kệ giả vờ coi như không hiểu bọn họ qua chỗ này chẳng qua chỉ vì muốn nhường lại không gian riêng tư cho Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ chuyện Duệ vương mất trí nhớ, quả thực Kiều Sở còn có một việc