Duệ vương phủ.
Phòng ngủ Kiều Sở.
Sa đăng đặt ở bốn góc phòng, ánh đèn nhàn nhạt ấm áp chiếu lên màn trướng.
Bên trong trướng, Thượng Quan Kinh Hồng chăm chú nhìn uyển như nằm ngủ say bên cạnh, nhìn dung nhan gắt gao nhắm mắt của nàng, hắn tự giễu cười: “Kiều Sở, đi theo ta tiện lợi như thế mà cớ gì nàng lại không muốn? Nàng biết ta vì cái gì tình nguyện không cần trí nhớ hay không? Bởi vì ta không muốn cùng những người cũ chuyện cũ kia có cái gì liên quan.
Nàng cho rằng trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng trước kia thật sự là không hề có nàng ư, Kiều Sở, là nàng thật không hiểu hay là nàng đang giả vờ không hiểu? Nếu trong lòng hắn trước kia không có nàng, vậy thì ngày hôm nay liệu còn có ta_một cái ngốc tử đi yêu nàng nữa sao, nàng muốn ta ngủ ở bên ngoài phòng, ta liền thực sự sẽ ngủ bên ngoài sao? Nàng không muốn ta chạm vào nàng, ta thật sẽ nghe lời mà không dùng cường được sao?”
Bàn tay đặt trong chăn của Kiều Sở không khỏi run lên, nàng cầm thật chặt tay, không dám cử động dù chỉ một chút, đáy mắt thô ráp, cảm nhận được ngón tay của Thượng Quan Kinh Hồng đang lau đi khóe mắt ướt át của nàng, nàng biết hắn đang làm gì đó.
Cả người nàng kéo căng, cố gắng không cho hắn biết rằng nàng vốn đã tỉnh lại.
Mới vừa rồi….
Trước khi hắn nói những lời này thì một lần nữa hắn lại muốn nàng, lúc đó hắn lần nữa thô cuồng cuộn lấy thân nàng….
Nàng yêu hắn cho nên không chán ghét đối với sự đụng chạm cùng chiếm giữ của hắn, cả thân thể lẫn tâm của nàng vừa là đau khổ cũng vừa là hạnh phúc, nhưng hắn mãnh liệt đòi hỏi nàng, hợp với cảm tình càng thêm mãnh liệt vài phần của hắn thật sự khiến nàng rất sợ.
Hiện giờ cục diện trước mắt nàng chỉ là một đống hỗn độn.
Nàng vốn đã quyết định rằng ngày mai sẽ rời đi, thế nhưng hắn lúc ở trong hoa viên lại công khai tuyên thị với mọi người như vậy.
Nàng quả thật rối loạn, loạn hơn so với bất cứ thời điểm nào.
Cho nên cả thân thể lẫn tự đáy lòng nàng đều cảm nhận được một nỗi sợ.
Nàng sợ chính mình luyến tiếc không muốn đi, cho đến chết vẫn muốn ở lại bên cạnh hắn.
Cho nên mới vừa rồi nàng gắng chống chọi lại toàn thân mệt mỏi, hai tay siết chặt lưng hắn, nghiêng đầu qua chủ động hôn khẽ lên má hắn, nói, Kinh Hồng, ta rất mệt, ta muốn chàng ôm ta ngủ.
Hắn nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, nhưng cuối cùng vẫn là rời khỏi người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng……
Trừ bỏ lý do nàng sợ cùng hắn triền miên dây dưa kia thì quả thật nàng cũng rất mệt mỏi rồi, cho nên gối đầu lên cánh tay hắn rất nhanh liền ngủ say.
Chính là ngủ còn chưa đủ giấc nhưng thần thức mơ hồ lại cảm giác hai má ấm áp ngưa ngứa, lát sau mới ý thức được là hắn đang hôn nàng, hôn lên trán, lên vết sẹo, lên môi nàng, từng chút từng chút một, thật sự rất nhẹ nhàng.
Nàng không rõ hắn cứ như vậy qua bao lâu.
Lúc này nghe được lời hắn nói, trong lòng nàng thật sự rất đau, đột nhiên xuất hiện ý niệm muốn ôm lấy hắn, liều lĩnh lựa chọn con đường ở lại bên cạnh hắn.
Chính là………Trong lòng nàng cười khổ, Kinh Hồng, chàng nói chàng không cần khôi phục trí nhớ, kỳ thật một phần có phải là vì chàng sợ, sợ sau khi chàng khôi phục trí nhớ rồi liền phát hiện ra……..Chàng lúc đó có thể cũng là yêu ta, nhưng ta lại không phải là người chàng yêu nhất.
Giọng nói của hắn bên tai bỗng dưng đình chỉ, nàng không khỏi hơi hé mắt ra nhìn, lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang mị mâu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có nhất mạt xảo quyệt, nàng cả kinh, nhất thời nổi giận mắng: “Chàng sớm biết ta đã tỉnh, chàng cố ý”
Cố ý muốn nàng phải nghe lời hắn nói, cố ý khiến cho nàng phải luyến tiếc.
Thượng Quan Kinh Hồng hừ lạnh, đột nhiên không hề để ý sự giãy dụa của nàng, kéo nàng sát vào bên người, ôm thật chặt nàng: “Ta còn chưa tính sổ việc nàng giả vờ ngủ với ta đâu, nàng thật đúng là độc địa mà”
Kiều Sở nổi giận, nói không chừng là tức khí cả đời tích tụ lại chứ không ít, hung hăng cào cấu, không ngừng ngắt nhéo cánh tay hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng không rút lui, tay vẫn là cường ngạnh ôm chặt lấy nàng, bỗng dưng lại khẽ cười nói: “Sở Sở, ta thích bộ dáng này của nàng, rất giống cọp mẹ”
Kiều Sở sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười, đáp trả lại: “Vậy chàng yên tâm, nếu nói là cọp mẹ thì Lang phi và Trầm tiểu thư kia cũng rất có tiềm chất”
“Hũ dấm chua”
Thượng Quan Kinh Hồng sờ sờ đầu nàng, trách mắng.
Dứt lời liền có vẻ rất đắc ý khẽ cười một tiếng.
Kiều Sở liền hất tay hắn ra, lại như sực nhớ tới cái gì, phản thủ cầm lấy tay hắn: “Kinh Hồng, cái loại dược lần trước ở Y lư ta đã uống qua ngày mai liền bảo Cảnh Thanh làm cho ta một chén nữa được không”
Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên phản thủ cầm tay nàng, siết chặt đến mức phát đau.
Nhưng Kiều Sở không có cầu xin hắn buông tha cho nàng, bởi vì nàng hiểu được, chuyện này liên quan đến lòng tự tôn của nam nhân, vẫn là nên để cho hắn tự quyết định chứ không phải do nàng.
Bởi vì, dược mà nàng nói chính là dược tránh thai.
Ở bãi săn tuy rằng nàng và hắn có làm loại sự tình kia một lần, tuy rằng cơ hội rất nhỏ nhưng thật may mắn là nàng không có hoài thai đứa nhỏ, mặc dù nàng lúc đó không dùng dược đúng lúc.
Đêm đó ở Y lư, khi hai người không kiềm chế được thì hắn cũng đã phóng thích trong thân thể nàng.
Sau đó nàng liền bảo hắn phối dược, hắn lại không nói gì chỉ làm theo.
Nàng không biết hắn có muốn có đứa nhỏ hay không, nhưng dựa vào tính tình của hắn nàng liền có một cái loại cảm giác rằng hắn không thích có đứa nhỏ cho lắm, huống chi trước kia hắn cũng chưa một lần nào đề cập gì đến cái này.
Bản thân nàng cũng có dược, nhưng dù gì cũng chỉ là loại hàng hóa mua ở bên ngoài, so ra sao có thể tốt bằng dược do chính hắn điều chế, tuyệt sẽ không ảnh hưởng xấu gì đến thân thể của nàng.
Quả thật nàng không dám mạo hiểm gây thêm sức ép gì nữa cho cái mạng nhỏ này của nàng.
Hiện tại, hắn chỉ trầm mặc không nói, lòng nàng bất an, thật sau lâu mới nghe được thanh âm thản nhiên của hắn: “Được, ngày mai ta sẽ bảo Cảnh Thanh làm cho nàng”
Không biết sao nghe được như vậy nhưng trong lòng nàng lại một mảnh rầu rĩ, nhịn không được xoay người nhẹ nhàng hôn một cái lên miệng hắn: “Cảm ơn”
Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên cười lạnh, thân thủ siết chặt cằm nàng: “Kiều Sở, ta nói rồi, đừng bao giờ đối với ta nói ra những lời cảm ơn này nữa, ta không thích, hay vẫn là nói, nàng cho rằng ta tự tay đem con chính mình giết chết thì ta mới thật sự cao hứng?”
Kiều Sở cả kinh, trong lòng cũng là một mãnh lạnh lẽo cùng một cỗ chua xót chiếm đóng toàn thân, cũng không biết là đang lấy cớ trấn an hắn là để trấn an chính mình: “Trong người ta có độc tố không thể tiêu trừ, nếu sinh ra đứa nhỏ ta chỉ sợ là sẽ không được trọn vẹn”
“Cho dù có không trọn vẹn thì nó cũng là hài tử của ta, là đứa nhỏ của ta và nàng! Ta điên rồi, là ta thích có đứa nhỏ không trọn vẹn đó có được không!”
Thượng Quan Kinh Hồng rét lạnh nói xong, đột nhiên xoay người đem nàng áp dưới thân.
Kiều Sở chấn động, tay gắt gao hoàn ngụ ở trên cổ hắn, hơi cong người, lại vẫn mặc cho hắn đoạt lấy……….
*****
Hôm sau tỉnh lại, Kiều Sở chỉ có thể lần nữa cười khổ.
Thân thể nàng giống như muốn tan cả ra, chẳng lẽ nàng quả thật đã yêu hắn sâu đến mức như thế sao, không thể cho hắn đứa nhỏ, thế nhưng vẫn mặc cho hắn đoạt lấy?
Có điều, nàng thật không nghĩ tới rằng hắn……cũng không chán ghét đứa nhỏ.
Nàng bọc kín người trong chăn dựa vào đầu giường, chỗ nằm bên cạnh lúc này trống trơn, hắn đã sớm rời đi mất rồi.
Hắn giận nàng sao?
Ngoài cửa đột ngột truyền tới một giọng nữ tử thanh thúy: “Chủ tử, người đã ngủ dậy chưa?”
Là giọng Tứ Đại! Nàng vội vàng đáp lời.
Cửa mở, nhìn xuyên qua màn trướng có thể thấy người vào đúng là hai nha đầu của nàng.
Tứ Đại Mỹ Nhân cùng đi tới, mỗi người một đầu đi vén màn trướng treo lên cao.
Tứ Đại đến kéo chăn ra, chuẩn bị hầu hạ nàng thay quần áo, thế như chỉ mới vừa vén một góc áo ngủ bằng gấm trên người nàng ra liền ai nha một tiếng, mặt nháy mắt đỏ ửng.
Kiều Sở cũng ngẩn ra, đã thấy ngay cả Mỹ Nhân vốn luôn lạnh lùng lãnh khốc ở bên cạnh cũng là một bộ dáng giống y như Tứ Đại.
Theo ánh mắt của hai người, nàng cũng nhìn lại, trên mặt nhất thời cũng nóng hừng hực.
Toàn thân nàng đều là những dấu vết xanh tím, che kín khắp cả ngực, khắp bụng cùng cánh tay của nàng, liền ngay cả bắp đùi cũng………
Nàng lần nữa vội đem chăn che lại, mà Tứ Đại còn không chịu buông tha cho nàng, oa oa ầm ĩ nói: “Chủ tử, Duệ vương hắn…..tối hôm qua là không có ăn cơm sao? Này đều là cắn đó!”
Nàng xấu hổ hung hăng trừng mắt nhìn Tứ Đại một cái.
Mỹ Nhân thu xếp đem bồn tắm cùng nước ấm tiến vào, sau khi tắm rồi rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng liền mang theo các nàng đến hoa viên tản bộ, bắt đầu cẩn thận tính toán về chuyện rời đi.
Độc hàn lan trong người nàng đã được giải trừ lúc nàng còn ở tại Y lư, nhưng độc của Kiều Mi thì vẫn còn đó.
Hắn đã từng nói qua với nàng rằng độc này cần phải có độc dược mới có thể nghiên cứu điều phối được giải dược.
Vốn hắn cũng đã lấy được độc dược này rồi.
Còn có cả Mịch La.
Kiều Mi bắt có Mịch La mang về Kiều bộ, nhưng đã che giấu cho nên Kiều Chấn Trữ không biết việc này, nếu nàng đem chuyện này nói cho Kiều Chấn Trữ thì ông ta vẫn sẽ cứu người, có điều cách này rất trắc trở, mà nàng thì không muốn mạo hiểm như vậy.
Vẫn là chính mình nghĩ cách cứu Mịch La mới là tốt nhất, nhưng nàng thế cô lực kém, vẫn là cần đến sự giúp đỡ của Thượng Quan Kinh Hồng.
Chỉ có hắn Bắc chinh mới có thể cứu được Mịch La từ trong tay Kiều bộ, sau đó dàn xếp để đưa Mịch La trở về bộ tộc của bà, cũng sẽ không bao giờ cần phải quay trở về Kiều bộ nữa.
Hiện giờ xem ra nàng không thể làm theo kế hoạch trước kia đã đề ra, là lấy cớ đến Bắc địa thăm Mịch La để rời khỏi vương phủ, bởi vì nếu nàng nói như vậy thì thời điểm hắn xuất binh chắc chắn cũng sẽ mang theo nàng đi, lúc đó nàng có mọc cánh cũng không thoát được.
Thời cơ tốt nhất chính là khi hắn đã xuất binh đi rồi.
Lúc đó hắn không có ở vương phủ, nàng có thể tìm cơ hội mà bỏ trốn được.
Rời đi rồi, nàng sẽ âm thầm quay về Bắc địa thăm Mịch La, sau đó lại trở về Đông Lăng, đi chu du khắp thiên hạ này.
Nàng cẩn thận tính toán xong, đang muốn bảo Tứ Đại Mỹ Nhân đỡ nàng trở về phòng, rồi nói cho bọn họ nghe kế hoạch của nàng, nhưng lại nghe Mỹ Nhân