Thuần Phong cười lạnh, ngươi được lắm, dám lơ cả ta, thật đúng là chẳng coi ai ra gì!
Nếu không phải vì tên Duệ vương này đột ngột xuất hiện thì hắn đã có thể đuổi theo nam nhân kiêu ngạo cùng nữ tử đeo khăn che mặt kia rồi.
Hắn là muốn bắt bọn họ lại để dạy dỗ một phen!
Liếc mắt nhìn qua võ quan nhất phẩm Tỉ Hạng, cũng chính là người vừa rồi giống hắn muốn cứu trợ Ngân Bình, cùng quan văn Kiền Trọng, còn có cả Thái Trữ, hắn biết, bọn họ ngày đó từng bại dưới tay Thượng Quan Kinh Hồng, đối với Thượng Quan Kinh Hồng lúc này là cực kỳ phòng bị, nhưng sâu bên trong cũng là có một phân kính nể.
Tâm tình hắn phức tạp toại cũng không nói gì nhiều.
Trái lại, Kiền Trọng cùng Thái Trữ trên mặt ý cười thậm sâu, hai người và cả Ngân Bình đang cùng đám người Trữ vương chào hỏi, Thái Trữ cười nói: “Nếu không phải tình cờ gặp được Duệ vương thì thật cũng không ngờ sẽ được diện kiến Ngũ hoàng tử ở chỗ này”
Đã sớm biết người Tây Hạ có mặt ở nơi này, lúc ở trong tửu lâu xem hỗn chiến cũng đã nghe qua bọn họ tự xưng danh, cho nên đám người Trữ vương tất nhiên đều đã rõ ràng thân phận của từng người, nhưng trái lại Duệ vương lại mất trí nhớ, mặc dù trước kia từng chạm mặt đám người Thuần Phong trên chiến trường nhưng đương nhiên sẽ nhận không ra.
Trữ vương tâm cười, ngoài mặt lại hữu lễ nói: “Công chúa cùng hoàng tử vì sao lại không nghỉ lại tại sứ quán, lại không báo trước một tiếng để cho triều đình còn làm lễ tiếp đón?”
Kiền Trọng nói: “Chúng ta chính là muốn nhìn xem dân sinh quý quốc, quả nhiên là đã được trải qua một phen phấn khích”
Trữ vương ngầm cười lạnh, phấn khích ư? Là đối với dân chúng Đông Lăng mà ỷ mạnh hiếp yếu cho nên mới phấn khích ư! Nếu lúc đó không phải ta đang quan sát thái tử, muốn nhìn thử xem hắn sẽ làm cái gì thì cho dù đã biết rõ thân phận các ngươi đi chăng nữa, ta đây cũng không ngại mà nhúng tay cứu người.
Có điều là về Cửu đệ, hắn quả thật không biết hôm nay vì sao Cửu đệ cũng xuất hiện ở đây.
Cũng có thể là hắn đến là vì đã biết về việc liên hôn với Tây Hạ, nhưng trải qua một chuyện vừa rồi thì xem ra là không phải, bởi vì hắn rõ ràng là không nhận ra thân phận của đám người Tây Hạ, còn vì một nữ tử mang khăn che mặt mà gây xung đột với bọn họ nữa.
Mặc dù chỉ là tình cờ, nhưng hắn nếu đã không biết thân phận của đám người Thuần Phong, dưới tình huống đó có xảy ra xung đột cũng chẳng phải chuyện kỳ quái, vốn nếu không có Trầm Thanh Linh thông tri thì bọn họ cũng không biết người Tây Hạ đã bí mật đến Đông Lăng.
Tình hình hiện tại hoàn toàn khác so với trước khi Bát đệ mất trí nhớ, nếu không với bản tính cẩn thận của Thượng Quan Kinh Hồng thì nhất định đã sớm phát giác toàn bộ, cũng giống như thái tử, liền đã sớm tìm hiểu hết thảy tin tức hành tung của đám người Tây Hạ rồi.
Mà nói ra cũng kỳ quái, Cửu đệ mặc dù không biết thân phận của ba người này, nhưng vừa rồi khi đối mặt, bằng nhãn lực của hắn thì nhất định là hắn cũng đã phát hiện ra đối phương không phải hạng tầm thường, nhưng hắn vẫn vì nữ tử che mặt mà giao đấu với bọn họ.
Thật không biết nữ tử che mặt kia rốt cuộc là người nào?
Lấy thân phận cùng bản tính của Cửu đệ thì chắc chắn hắn chẳng ngại bất luận kẻ nào, vậy mà vừa rồi tựa hồ rất cấp bách mang nàng ấy rời đi, giống như là đang né tránh cái gì!
Rõ ràng ngày đó ở bãi săn mọi người còn chứng kiến thấy hắn đối với Kiều Sở động tình, mà tình cảm cũng không hề nhẹ.
Rồi còn cả thái tử nữa, vì sao hắn cũng vội vàng rời đi như thế?
Thậm chí còn không cùng đám người Thuần Phong từ biệt được một câu.
Lúc này trừ bỏ Ngân Bình vẫn đang rủ mi nhìn đai lưng nắm chặt trong lòng bàn tay, còn Thuần Phong thì khóe miệng mỉa mai nhếch lên, Thái Trữ ở một bên đang cùng hắn nói chuyện, nghiêng về một phía tựa như đang tính toán đo lường Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng trừ bỏ mở miệng cùng đám người Tây Hạ chào hỏi ra, còn lại phần lớn thời gian trên môi chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng quắt theo dõi Cảnh Thanh đang đi nhặt đồ ở bên kia, mãi cho đến khi Cảnh Thanh quay trở về chuyển đồ lại cho hắn.
Khi tay hắn vừa chạm vào đồ vật trên tay Cảnh Thanh, ánh mắt liền biến đổi, mà Trữ vương cùng mọi người cũng kỳ quái, nhận ra đồ vật kia chính là một cây sáo ngọc.
Không nói đến đám người Thái Trữ, còn lại từ đám