Tứ Đại ngón tay run run, chỉ vào Kiều Sở: “Chủ tử, Cầm Kỳ Thi Họa đều là thân tài nghệ mỹ nhân cần chuẩn bị, người cư nhiên lại không biết vẽ tranh!”
Mỹ Nhân nhíu nhíu mày: “Nói như vậy, ta mới nhớ ra một chuyện.
Tứ Đại, ta và ngươi từ sau khi gặp chủ tử, trong ấn tượng của ta quả thật chưa từng thấy chủ tử đánh đàn chơi cờ.
”
Tứ Đại đưa tay che mắt, than thở: “Nương của ta, chủ tử này của ngươi không xứng hai chữ mỹ nhân a, chúng ta trở về vẫn là nên quên đi ~”
Kiều Sở “phốc” một tiếng bật cười: “Không biết vẽ tranh, cũng không hoàn toàn là không thể vẽ, ngươi lo lắng cái gì?”
Tứ Đại Mỹ Nhân sửng sốt, Tứ Đại buồn bực nói: “Chủ tử, người không có việc gì cũng đừng làm chúng ta sợ”
Riêng Mỹ Nhân lại không lạc quan như Tứ Đại, năm nữ tử tham gia thi đấu tuy là ở mỗi chỗ khác nhau, nhưng đều cùng một viện, dù sao mỗi con đường cũng chỉ cách nhau vài khóm cây, bụi cỏ.
Những người khác tính huống như thế nào, vừa nhìn là biết liền.
Hiện tại quan sát thấy, trừ bỏ nữ tử cùng tổ lúc trước với Vương Ngữ Chi vẫn còn tụt hậu ở phía sau ra, còn lại ba người kia đều đã tiến cực nhanh rồi, nói cách khác, những người bọn họ mang theo để hỗ trợ đang dốc hết sức có thể.
Trong đó đặc biệt là nhóm người Lang Lâm Linh, tạm thời đi tuốt ở đằng trước, tiếp đó Vương Ngữ Chi thứ hai, Kiều Dung thứ ba.
Mà trái lại tổ các nàng, chính mình lúc trước chỉ say mê luyện võ, không thông thạo việc giải đố này, còn Tứ Đại cũng không hiểu biết nhiều cho lắm, chỉ có Kiều Sở vẫn một mình ngâm cứu câu đố, nghĩ lời giải, viết đáp án, qua từng đạo câu đố, giờ khắc này tổ các nàng đã đi ở phía cuối cùng.
Ở phía xa xa là các vị hoàng tử và các quan trọng thần đang quan sát trận đấu, nhưng ánh mắt bọn họ lại không nhìn về phía những nhóm người kia, lại cứ hướng ánh mắt về phía bên này, chỉ trỏ bàn tán, vui vẻ xem kịch vui.
Hạ vương cùng Trữ vương đứng