“Ai nha, công công, sao ngay cả ông cũng……….” Nữ tử đột nhiên chuyển giọng: “Cô cô, nghe nói người còn chuẩn bị cả lễ vật chúc mừng Duệ vương nha.
Người còn cười con, con liền không thể cười người được sao?”
“Ha hả, thứ cho nô tài lắm lời, nhưng nghe nói trưởng công chúa trước kia từng đối mặt với Bát gia trên chiến trận, trí lực quả thực không hề thua kém đấng nam nhi”
Nghe đến đó Kiều Sở liền biết được mấy người đang nói chuyện chính là người Tây Hạ lần này đi sứ.
Nhưng sao giọng nói lại có chút quen quen như thế nhỉ?
Nàng muốn nghe cho rõ ràng, nhưng cách đó không xa là điện mà hoàng đế sắp sửa tổ chức yến tiệc, tiếng nhạc không ngừng truyền đến át đi thanh âm ở đây nên nàng nghe câu được câu mất.
Trưởng công chúa cười cười: “Thái Trữ xưa nay vốn rất ái mộ các vị anh hùng”
“Đúng đúng đúng, người là ái mộ anh hùng, còn hoàng huynh yêu nhất là mỹ nhân.
Đến Đông Lăng hơn mười ngày hoàng huynh thu hoạch cũng không ít đâu, cũng chẳng thèm để tâm mỹ nhân có nguyện ý hay không nữa, thậm chí có nữ tử không muốn theo, huynh còn đem một nhà lớn nhỏ của người ta ra uy hiếp, huynh thật là, làm cho con nhà người ta cơ hồ muốn tự tử mà chết a”
Nam tử cười mắng: “Được gia coi trọng chính là phúc khí của bọn họ!”
Kiều Sở không nghĩ tới cũng có thể nghe chính miệng bọn họ tự nói ra tục danh của mình…Anh hùng? Kiều Sở tâm cười, thâm tâm cũng đã nổi giận, nói vậy những cô nương nhà dân thường kia liền để cho bọn họ dễ dàng khi dễ như thế sao? Rất nhanh lại đột nhiên ngơ ngẩn, Thái Trữ, còn có giọng nói này____
Lúc nàng nhận ra thì đã chạy không kịp.
Đoàn người đã bước vào Ngự hoa viên.
Nhìn thấy liền biết này đúng là ba người Thuần Phong ngày đó từng đụng độ với nàng ở tửu lâu, còn có hai tên lão giả kia nữa.
Nguyên lai bọn chúng chính là người Tây Hạ.
Phía trước có một thái giám dẫn đường, còn theo sau là mấy cung nhân nội thị.
Kiều Sở lúc này một thân nữ trang, cũng không có cố ý hóa trang thay đổi dung mạo giống như ngày đó mà chỉ đơn giản mang một chiếc khăn che mặt, nàng nghĩ đám người kia có nhìn cũng nhận không ra nàng, liền tránh đường cho bọn họ đi qua, nào biết Thuần Phong liếc mắt nhìn qua nàng một cái, tỏ ra rất hứng thú hỏi thái giám đi bên cạnh: “Cô gái này là………..”
Thái giám kia nhìn lướt qua nàng một cái, cười nói: “Hồi bẩm hoàng tử, có lẽ nàng là vũ linh trong cung.
Nghe nói tại yến tiệc hôm nay sẽ có một nhóm vũ linh đến hiến vũ, gọi là Mỹ Nhân Sa”
“Đúng là một cái tên hay”
Thuần Phong cười to một trận, mị mâu nhìn nàng đánh giá.
Kiều Sở cười lạnh, chợt một trong hai lão giả đi ở sau lưng Thuần Phong lên tiếng: “Hoàng tử, nữ tử này chính là thiếu niên ngày đó ở tửu lâu! Cựu thần vốn là người thích vẽ, đã quen với việc phổ tướng mạo con người, thế gian này tuyệt đối sẽ không có hai người có ánh mắt giống như đúc, cho dù là có là song sinh đi chăng nữa thì thần vận trong mắt cũng sẽ khác biệt.
Cựu thần khẳng định mình không có nhìn lầm, chính là nàng!”
Kiều Sở rùng mình, nghĩ thầm người này quả nhiên là rất có tài, nhưng đáng tiếc tài năng hôm nay lại dùng chẳng đúng chỗ chút nào.
Thái giám Vương công công tuy là nội thị chuyên phụ trách ngoại sự trong phủ nội vụ, cấp bậc tuy cao nhưng cũng không biết Kiều Sở là ai, hắn không biết chân tướng sự việc trước đó, chỉ thấy lúc này Thuần Phong, Thái Trữ cùng Ngân Bình nhìn nhau, trong mắt lộ ra kinh hỉ giống như rất có hứng thú với Kiều Sở, hắn lập tức liền vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ngươi, còn không mau thi lễ với hoàng tử!”
Kiều Sở thầm nghĩ, bất luận nàng và Thượng Quan Kinh Hồng rồi sẽ thế nào, nhưng đây đang là trên đất của Đông Lăng, Thuần Phong ngươi cho dù thân phận cao quý thế nào đi nữa trong vương tộc Tây Hạ, còn hoàng đế vì chưa muốn động binh với Tây Hạ mà lễ nhượng ba phần, nhưng sao có thể để mặc cho ngươi khi dễ dân chúng ở Đông Lăng như thế cho được! Việc này nàng nhất định phải nói lại với Thượng Quan Kinh Hồng!
Nàng đang chuẩn bị bỏ đi, đột nhiên trong mắt Thuần Phong lóe lên một tia quỷ quyệt, khóe miệng giơ lên, nói, ngươi đừng vọng tưởng lần này còn có thể thoát thân.
Hắn nói xong liền cất bước tiến lên___Kiều Sở mặc dù cảnh giác đề phòng nhưng chung quy không đấu lại tốc độ của người luyện võ, nàng chỉ kịp nhận thấy trên người căng thẳng, thân mình đã bị Thuần Phòng kéo vào trong lòng.
Nàng muốn kêu lên nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng nào.
Ngươi hỗn đản, còn dám điểm á huyệt của ta!
Nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía Vương công công, nhưng Vương công công cũng chẳng thèm màng đến nàng, cũng có thể nói là đã sớm a dua theo đám người Thuần Phong này rồi đi? Vương công công